Chúng ta chẳng thể yêu mãi một người phải không anh?

Thứ tư - 21/10/2020 00:44

Tôi rồi sẽ ổn thôi, sẽ sống tiếp cuộc đời mình, dần tập quen với cuộc sống không có anh ở bên. Có lẽ tôi cũng sẽ yêu người mới, một người thật sự dành cho mình. Chúng ta, cuối cùng cũng chẳng thể yêu mãi một người phải không anh?

***

“Đâu ai thương mãi một người đâu em”. Có lẽ câu đó đúng, cuộc đời dài như thế, đâu phải ai cũng có thể thương mãi một người. Rồi em sẽ gặp người mới, một người dành cho em cả trái tim mình, một người đủ bao dung cho những vụn vỡ trong lòng và nắm chặt tay em vượt qua những tháng ngày tiếp theo.

Sài Gòn đang mưa, từng hạt lất phất rơi trên con đường nhỏ. Ngồi bên ô cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi bên hiên nhà, trên tay là một ly sữa nóng. Sữa nóng chứ chẳng phải một ly trà hay cà phê.

Một ly sữa nóng giữa những ngày mưa Sài Gòn luôn làm tôi nhớ đến anh. Ngày còn bên nhau anh cũng thế, anh hay đặt vào tay tôi một ly sữa nóng, cùng nhau ngồi bên cửa sổ, ngắm từng hạt mưa lất phất rơi bên hiên nhà.

“Có ô cửa sổ nhỏ, lay hồn ai qua đây

Có giấc mơ là lạ, chạm vào trong ký ức

Dường như mây đang khóc, mưa đang hát, hát bài hát mùa yêu.

Dường như mây đang đến, mưa đi mất, tôi xao xuyến, em lưu luyến”.

( Trích Phút ban đầu – Vũ)

Tôi và anh biết nhau từ khi cả hai chỉ vừa 14 tuổi. Ngày ấy chúng tôi học ở hai lớp cạnh nhau, ngày nào cũng chạm mặt. Từ lần đầu gặp mặt, tôi đã chẳng thích anh và anh cũng thế, anh từng nói không thể thích nổi ánh mắt tôi mỗi lần gặp mặt. 

Những năm tháng trung học cứ thế trôi qua vô hình khiến chúng tôi từ hai người lạ trở thành bạn của nhau. Chúng tôi nhắn tin cho nhau mỗi tối, nói về đủ chuyện trên cuộc đời.

Lên cấp ba, chúng tôi vẫn học cùng trường vẫn xem nhau là những người bạn thân nhưng có lẽ, trong lòng cả hai đều biết mỗi người đều đã tìm thấy một chỗ cho mình trong trái tim nhau. 

Ngày tốt nghiệp, chúng tôi mỗi người chọn cho nhau một con đường và thế là chia xa. Tôi đã nghĩ, đoạn tình cảm thời thanh xuân sẽ chỉ mãi là mầm cây tôi ấp ôm trong lòng, không thể vươn lên đón ánh Mặt trời. Nhưng không, ngày tôi có kết quả Đại học cũng là ngày anh nói thích tôi, anh nói muốn ở bên tôi.

con_giap_3

Chúng tôi đã bên nhau và chúng tôi yêu xa. Yêu xa luôn là việc khó khăn với tôi, nó khiến tôi chùn bước chân. Nhưng có vẻ chúng tôi vẫn rất ổn. Hai người, hai thành phố, hai cuộc sống không có nhiều điểm chung nhưng chúng tôi vẫn bên nhau. 

Những tin nhắn, cuộc gọi hỏi thăm nhau mỗi ngày. Ngày nghỉ mỗi tháng, anh sẽ đến thăm tôi, vượt hàng trăm cây số đến bên tôi và tôi luôn yêu điều đó. Ngồi sau xe anh, cùng anh chạy qua khắp các nẻo đường Sài Gòn. Để rồi sau khi xa nhau, dường như mỗi nẻo đường đều khiến tôi nhớ về anh.

Tôi và anh xa nhau mà chẳng có một cuộc cãi vã, có lẽ trong lòng cả hai đều hiểu chúng tôi đã không thuộc về nhau nữa. Những tin nhắn cứ thế thưa dần và nội dung thì cứ lập lại. Anh chẳng còn hỏi han tôi hôm nay thế nào, chẳng còn đợi tôi đi ngủ vào mỗi buổi tối, anh có những người bạn mới mà tôi chẳng biết, chúng tôi cứ thế, lặng lẽ rời xa cuộc sống của nhau. 

Có vẻ việc chia tay êm đềm đã làm tôi mãi chẳng thể quên được anh. Tôi quay lại sống cuộc sống của mình, ngày ngày đi học, đi làm, vẫn cà phê với bạn bè mỗi tuần và vẫn ngồi ngắm mưa bên ô cửa sổ, chỉ khác là không có anh cạnh bên cạnh nữa. Anh vẫn bền bỉ ở một góc trong lòng tôi và rồi lâu lâu vẫn reo lên trong lòng một âm thanh nhớ nhung nào đó.

animeyeu

Chia tay chưa bao giờ là điều dễ dàng với tôi. Ngay khi những vết nứt đầu tiên dần dần xuất hiện trong mối quan hệ của mình, tôi đã luôn tự nhủ chẳng mấy ai có thể thương mãi một người nên nếu lỡ một ngày phải rời xa nhau, dù rằng do tôi hay do anh, tôi vẫn sẽ không ồn ào mà thành tâm chúc anh hạnh phúc. Nhưng ngày biết anh bên cô ấy, bên một người khác chẳng phải mình, tôi vẫn thấy thật khó để chấp nhận và chẳng thể nào cam tâm. Kỉ niệm lặng lẽ gặm nhấm tôi từng ngày, khiến tôi tự dằn vặt mình trong nỗi nhớ và những tiếc nuối.

Sau cùng, tôi vẫn biết anh và tôi sẽ chẳng thể quay lại, sẽ chẳng thể giữ trọn vẹn lời hứa yêu thương nhau như ngày đầu. Anh vẫn đang hạnh phúc bên cô ấy và những cái ôm ấm áp ngày nào đã chẳng thể mãi mãi thuộc về tôi. 

Tôi rồi sẽ ổn thôi, sẽ sống tiếp cuộc đời mình, dần tập quen với cuộc sống không có anh ở bên. Có lẽ tôi cũng sẽ yêu người mới, một người thật sự dành cho mình. Chúng ta, cuối cùng cũng chẳng thể yêu mãi một người phải không anh?

 

Tác giả: mây -  blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập36
  • Máy chủ tìm kiếm5
  • Khách viếng thăm31
  • Hôm nay14,252
  • Tháng hiện tại158,680
  • Tổng lượt truy cập9,864,532
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây