Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Chia tay anh là cách em có thể yêu anh lần cuối, cũng là cách em yêu chính bản thân mình. Dù sao đi nữa thì cũng cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em biết nhân sinh này không phải cứ cố gắng là sẽ có kết quả mà còn phải xem con đường mình đi đã đúng hay chưa.
***
Anh có từng nghĩ rằng một ngày nào đó chính em sẽ nói lời chia tay với anh trước không? Anh có nghĩ rằng đến một ngày em sẽ rời xa anh, không còn là cô gái của anh, không còn là suốt ngày lẽo đẽo theo anh, đòi anh nuông chiều. Không, em chắc chắn rằng anh chưa từng nghĩ đến dù chỉ một lần. Vì trước giờ anh chưa từng sợ mất em, chưa từng sợ em sẽ rời xa anh, chưa từng nghĩ em có đủ can đảm để làm điều đó.
Em là người thích anh trước, nên anh luôn có quyền từ chối. Anh chưa từng thật lòng yêu thương em như em đã từng yêu anh. Người ta thường nói trong chuyện tình cảm, người nào có tình cảm trước người đó là kẻ thua cuộc. Thua vì lệ thuộc vào người kia quá nhiều, thua vì quá yêu thương người kia nhưng người kia nghĩ thế nào họ không bao giờ biết, có yêu thương họ không, họ cũng không bao giờ cảm nhận được.
Anh không thích em để tóc ngắn vì nhìn chẳng nữ tính tí nào, thế là em bắt đầu nuôi tóc dài. Anh không thích em ăn mặc quê mùa, thế là em bắt đầu bon chen vào những chiếc đầm body, những chiếc váy gợi cảm mà anh mua cho. Anh không thích cô gái mập, thế là em bắt đầu giảm cân, mặc dù điều đó làm em thấy mệt mỏi và khó chịu cỡ nào em vẫn luôn cố gắng vì biết rằng nếu em xinh hơn có lẽ anh sẽ thích em nhiều hơn.
Em bắt đầu lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng cùng anh, bắt đầu hút thuốc, uống rượu. Em say lạc trong những cơn mê tưởng rằng được ở bên anh, tưởng rằng anh thuộc về em, tưởng rằng anh yêu em say đắm như cách anh say mê những loại rượu xa xỉ, đắt tiền. Suốt những tháng ngày bên nhau, em luôn thay đổi trở thành cô gái của anh, trở thành một phiên bản mà anh thích, và luôn giữ suy nghĩ rằng anh cũng sẽ thích em nhiều như vậy.
Nhưng anh ơi, có lẽ ngay từ đầu em đã sai rồi. Anh vốn dĩ không hề thích em, vốn dĩ chẳng yêu thương gì em, cái anh cần chính là một người con gái đẹp mã theo anh như một món trang sức, không hơn, không kém. Em đã nhận ra điều đó cách đây vài ngày, không lâu, nhưng đủ để em thức tỉnh, đủ để em cứu lấy cuộc sống của mình.
Bạn bè nói em thay đổi nhiều quá, không còn là cô gái hiền lành như ngày xưa, nhưng em không quan tâm. Anh nói em sao dạo này eo em to thế, thế là em lập tức thay đổi chế độ ăn, lao đầu vào tập gym để lấy lại vóc dáng. Ba mẹ hỏi em sao dạo này không thấy em gọi điện cho ba mẹ, em trả lời qua loa rằng em bận học, công việc nhiều và áp lực lắm nên không có thời gian gọi. Nhưng thực ra, mỗi tối em đều ra ngoài cùng anh, cùng anh rong ruổi khắp những cuộc vui của cuộc đời.
Có lúc em đã thích điều đó, thích bên anh, nhìn anh vui vẻ, thích được anh cưng nựng như một em bé của anh. Nhưng em cũng đã từng chán ngấy khi tối nào cũng phải trang điểm thật xinh, váy ngắn bó sát, giày cao gót làm chân em sưng đâu, những cốc bia rượu bào mòn dạ dày em, đau nhói. Nhưng anh chưa từng quan tâm tới điều đó.
Cái anh cần phải là một người con gái thật chỉnh chu, xinh đẹp. Mang giày cao gót có đau chân thì sao chứ, em đẹp là được, uống rượu nhiều có đau dạ dày thì sao chứ, rồi cơn đau cũng sẽ hết thôi. Anh dửng dưng trả lời em như thế khi em than vãn với anh. Thế là em sợ, không dám than phiền với anh nữa vì sợ anh sẽ ghét bỏ em rồi bỏ rơi em. Em cố gắng chịu đựng, cố gắng trở thành người con gái bên cạnh anh đến đánh mất chính mình.
Anh biết gì không, hôm qua khi em bỏ về giữa chừng giữa cuộc chơi, anh không đuổi theo em, chỉ cười nói với bạn bè rằng “chút nữa nó sẽ quay lại thôi, nó làm gì có gan dám rời xa tao”, lúc ấy em đã quyết định được câu trả lời cho mối quan hệ của chúng ta là gì rồi.
Khi đang mệt mỏi ngồi ở ghế đá trong công viên, em thấy cặp tình nhân kia cũng đi lại và ngồi bên cạnh. Người con trai ngồi xuống dưới chân cô gái, cởi giày cô đang mang rồi đau lòng xoa xoa đôi bàn chân đã ửng đỏ mà trách móc, “anh đã dặn em bao nhiêu lần rồi, đừng mang giày cao gót nữa, đấy em không chịu nghe, giờ chân sưng cả lên rồi này”. Cô gái cười tươi đáp, “em biết rồi, em sẽ không mang nữa, chỉ mang vào những dịp cần thiết thôi được chưa”. Nghe tới đó nước mắt em bất giác mà lăn xuống mặn chát. Trước giờ anh chưa từng một lần nào lo lắng, quan tâm cho em, chưa từng hỏi em có thấy khó chịu không, chưa từng hỏi em thích gì, chỉ có em, có em vẫn điên cuồng chạy theo anh như một đứa ngốc, để rồi nhận lại chỉ là sự vô tâm, thờ ơ đến đau lòng.
Phải chăng anh không yêu em, đó là câu hỏi duy nhất trong đầu em lúc này. Thật chua chát khi em đã biết câu trả lời từ lâu nhưng vẫn tự lừa dối mình mà ở bên anh, trân trọng anh. Anh không yêu em, anh chỉ yêu chính bản thân mình thôi, còn em thì ngu ngốc yêu anh đến đánh mất cả chính mình. Sự thật ấy em đã cố gắng lừa dối bản thân biết bao nhiêu năm, nghĩ rằng nếu mình cố gắng thì biết đâu sẽ lay chuyển được anh, biết đâu anh sẽ đáp lại tình yêu của em.
Nghĩ lại thì trước tới giờ anh chưa từng tỏ tình với em, chưa từng nói yêu em, cũng chưa từng ôm em thật chặt trong lòng. Anh chỉ nói ở bên anh nhé, và thế là em ảo tưởng mà ôm mộng bên anh hết 4 năm thanh xuân để đổi lại là một hình bóng thay thế.
Từng đêm em vẫn thấy anh ngồi trong phòng riêng, trên tay cầm bức ảnh của người cũ, lúc đó em đã muốn chạy vào giành lấy bức ảnh đó mà xé nó đi, nhưng em không đủ can đảm để làm điều đó, thế là em lại lặng im quay về chăn mà khóc một mình. Em đã một mình trải qua những đêm cô đơn như thế dù có anh ở bên. Em vẫn thấy lạc lõng giữa cuộc đời anh vì em không biết em đứng đâu trong bức tranh đó.
Có lẽ là anh không tệ bạc như thế, có lẽ là anh không vô tâm như thế nếu đổi lại là người cũ của anh. Chỉ là anh không yêu em và em thì vẫn ngu ngốc đi bên anh. Em tự hỏi bản thân đã làm gì sai để nhận lại những điều này, tự hỏi em có gì không bằng chị ấy mà anh suốt ngày không lối thoát. Dù có hỏi ngàn lần thì em cũng không có câu trả lời, vì chính lòng em vẫn cố chấp yêu anh.
Em sai rồi, sai khi đã yêu anh, sai khi đã vì anh mà đánh mất chính mình. Nhưng anh cũng sai rồi, sai khi lợi dụng em, sai khi bên em mà vẫn giữ hình bóng người con khác và sai khi anh không từ chối em.
Thật buồn cười, chuyện tình của chúng ta dù em đã biết trước kết thúc nhưng vẫn nhói đau. Dù biết anh không yêu em nhưng tới giờ em vẫn chỉ có anh trong lòng. Một kẻ khờ dại và một kẻ làm ngơ đổi lấy một cuộc đời dang dở.
Tạm biệt anh, tạm biệt người con trai em từng yêu suốt những năm tháng qua. Hy vọng anh sẽ tìm lại được người con gái anh đã bỏ lỡ, còn em cũng phải đi tìm lại ước mơ còn dang dở của em. Hẹn anh một ngày chúng ta trưởng thành hơn, gặp nhau, em hy vọng anh có thể mỉm cười và nói chúc em hạnh phúc.
Em không biết đến bao giờ em sẽ quên được anh, không biết đến bao giờ trái tim em mới thôi lạc lối. Nhưng em biết quyết định bây giờ của em là sáng suốt nhất từ trước tới giờ.
Chia tay anh, em cho anh thời gian nhìn lại bản thân mình, cũng cho em cơ hội để bắt đầu một cuộc sống mới và tìm lại chính mình. Em đã đánh mất quá nhiều để ở bên cạnh anh và đến bây giờ em mới nhận ra dù em có thay đổi thế nào đi nữa, thì anh vẫn không thể yêu em, vì trái tim chỉ có thể giữ hình bóng một người.
Anh có thể thấy tiếc nuối, cũng có thể thấy buồn cười nhưng tuyệt đối đừng thương hại em, vì chính em là người đưa ra quyết định cho cuộc đời mình, sai thì sửa, đi nhầm đường thì đi lại phải không anh.
Chia tay anh là cách em có thể yêu anh lần cuối, cũng là cách em yêu chính bản thân mình. Dù sao đi nữa thì cũng cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em biết nhân sinh này không phải cứ cố gắng là sẽ có kết quả mà còn phải xem con đường mình đi đã đúng hay chưa.
Tác giả: Sông Cạn - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn