Blog Radio 756: Một nửa tình yêu không xứng đáng được gọi là tình yêu
Thứ sáu - 13/05/2022 23:20
Một nửa ly cà phê vẫn là cà phê. Một nửa chiếc bánh vẫn gọi là bánh. Nhưng một nửa tình yêu thì không đáng được gọi là yêu. Cô đã yêu anh chỉ với một nửa trái tim mình, nửa còn lại dành cho sự tính toán.
***
Nghe tiếng xe đạp điện tít còi liên tục như chim hót ngoài cổng, Quỳnh Anh biết cô em gái đi học đã về. Thùy Dương bước vào nhà, vẻ mặt hớn hở như nhặt được quà.
- Đi học thêm Tiếng Anh vui vậy cơ à?
- Vui chứ chị.
- Em đúng là "Bụt chùa nhà không thiêng". Chị dạy Tiếng Anh mà em phải đi học thêm ở trung tâm mới chịu.
- Tại chị hay đóng vai ác với em chứ. Ở trung tâm ấy em được học một thầy giáo cực kì dễ mến, dạy hay, thân thiện, đẹp trai,... Chẳng khó tính với em như chị.
- Thầy khó tính thì trò mới nên người.
- Thầy dễ tính mà trò vẫn lên người thì tốt hơn chứ chị.
Nhiều khi, Quỳnh Anh cũng chịu thua với em gái mình vì khả năng tranh cãi rất nhanh, không cần suy nghĩ của nó.
- Đặc biệt là thầy giáo còn độc thân. Hay để em bắt mối cho chị nhé.
- Thôi đi cô, đừng có mà vớ vẩn. Không phải ai nhìn thấy con trai cũng như cô đâu.
- Chị có biết con gái bây giờ là phải lả lơi vừa đủ, nghiêm túc vừa đủ không? Gớm, chị cứ cành cao như thế nên ế là phải. Mà mải nói chuyện, em quên mất. Trung tâm Tiếng Anh đó cần tuyển thêm giáo viên đấy.
Quỳnh Anh tỏ vẻ nghĩ ngợi. Như sợ chị từ chối, Thùy Dương nói tiếp.
- Chị đang kêu chán vì nghỉ hè không biết làm gì. Bây giờ có cơ hội như thế, chẳng nhẽ chị không đủ tự tin sao? Chị đăng kí dự tuyển đi. Đi mà chị.
Là giáo viên Tiếng Anh của một trường cấp 3 có tiếng trong thành phố, Quỳnh Anh dễ dàng trúng tuyển vị trí giáo viên part-time của trung tâm mà Thùy Dương đang học. Cô đến với công việc làm thêm này chẳng phải vì thu nhập mà vì cô muốn có cơ hội giao tiếp với những giáo viên người nước ngoài cũng đang giảng dạy tại trung tâm. Hơn nữa, cô còn tích lũy thêm cho mình được khá nhiều kinh nghiệm dạy học trong một môi trường năng động như thế.
Và thầy giáo hot nhất trung tâm mà cô em gái của Quỳnh Anh hâm mộ là Minh Quang. Nói chung về ngoại hình, Minh Quang không có gì gây ấn tượng với Quỳnh Anh ngoài khuôn mặt thư sinh mang vẻ trí thức với đôi mắt sâu phía sau cặp kính trắng. Thế nhưng, mỗi lần nói chuyện với anh, cô luôn có một cảm giác dễ chịu bởi sự vui vẻ và hài hước. Anh có cách giảng dạy Tiếng Anh rất hay, đó là tạo cơ hội cho học sinh thực hành càng nhiều, càng tốt. Có lần, Quỳnh Anh chia sẻ với Minh Quang rằng đối tượng học sinh nhỏ tuổi của cô rất hay nhầm lẫn về cách dùng những lượng từ trong Tiếng Anh thì anh bảo.
- Anh dạy chúng thế này: "little" chẳng đếm được đâu, nhưng "few" đếm được cho "noun" số nhiều”, "many" mới thật là kiêu, danh từ cứ phải số nhiều mà chia.
Phải, việc đặt hiện tượng ngữ pháp khô khan trong cấu trúc của thơ, văn vần giúp học sinh cực kì dễ nhớ. Một giáo viên giỏi truyền đạt cho học sinh được hết những kiến thức trong mỗi bài giảng. Còn anh, anh đã làm cho học sinh yêu thích những bài giảng của mình. Và trong mắt mọi người, anh là một giáo viên tài năng. Cũng có lẽ vì tất cả những điều đó mà anh được rất nhiều học sinh mến mộ.
Hơn 9 giờ tối, sau khi kết thúc ca dạy, Quỳnh Anh vẫn loay hoay ở bãi giữ xe của trung tâm, chưa biết làm sao để về nhà với chiếc xe xịt lốp. Nhật Minh xuất hiện.
- Bây giờ, em có muốn đi sửa xe thì các tiệm quanh đây cũng đóng cửa hết rồi. Để anh chở em về.
Quỳnh Anh băn khoăn nhưng đành nhận lời vì chẳng còn cách nào khác. Để xóa tan sự im lặng, có chút ngại ngùng của Quỳnh Anh, Minh Quang kể cho cô nghe những câu chuyện hài hước làm đoạn đường về nhà của cô cũng như gần hơn với những tiếng cười.
- Anh đi chậm hơn một chút, rẽ trái. Nhà em đây rồi.
Quỳnh Anh bước xuống xe. – Cảm ơn anh!
- Ui, em chào anh thầy giáo.– Thùy Dương lên tiếng.
"Anh thầy giáo", sao mà nó lại bạo dạn vậy chứ.
- Ừ, chào em. – Minh Quang bối rối.
Thùy Dương theo đuôi Quỳnh Anh. Nó nháy mắt hóm hỉnh.
- Đưa đón nhau rồi nhé.
- Không như em nghĩ đâu.
- Yêu rồi nha.
- Ra ngoài cho chị thay đồ.
Quỳnh Anh đẩy Thùy Dương ra khỏi phòng mình. Chẳng hiểu sao, Quỳnh Anh không thèm giải thích với Thùy Dương mà trái lại, cô còn thấy vui vui vì sự hiểu lầm của nó.
Chiều hôm sau, Quỳnh Anh đến trung tâm thì đã thấy chiếc xe xịt lốp của mình đã căng đầy hơi.
- Là anh đã sửa xe giúp em phải không? – Quỳnh Anh hỏi Minh Quang khi gặp anh ở hành lang.
- Ừ, anh có ca dạy sáng nay nên mang ra tiệm.
- Dạ. Để em gửi tiền anh.
- Có gì đâu, chỉ là vá săm thôi mà.
Bình thường, Quỳnh Anh không thích nhận của ai cái gì. Là một cô giáo có phần khó tính, cô luôn đề cao tinh thần "cảnh giác" với sự giúp đỡ của người khác, đặc biệt là bạn khác giới. Nhưng với Minh Quang thì khác, nụ cười hiền hậu và vẻ mặt ngây ngô của anh luôn làm người ta tin rằng anh rất chân thành. Và đúng như vậy, thời gian qua, Quỳnh Anh thấy anh luôn giúp đỡ mọi người một cách rất nhiệt tình: khi thì phụ bác bảo vệ sửa lại cái biển quảng cáo của trung tâm, lúc lại xách đồ giúp một chị học viên đang mang bầu. Những suy nghĩ đó làm lời mời của Quỳnh Anh rất tự nhiên.
- Cuối tuần em mời anh cà phê nhé.
- Ừ, anh rất vui.
Ly cà phê mà Quỳnh Anh mời Nhật Minh chẳng ngờ lại biến thành ly cà phê chia tay anh ở trung tâm Tiếng Anh đó.
- Đây gọi là cà phê ăn mừng vì anh bị đuổi việc. – Minh Quang nói bằng giọng hài hước.
- Công việc của anh ở đó đang thuận lợi. Anh không thấy tiếc sao?
- Một trung tâm như thế có gì để anh phải tiếc chứ? Nguyên tắc của anh là không bao giờ làm việc cho bất cứ nơi nào sống thiếu tình người. Anh hơi buồn vì phải xa học sinh thôi.
Đúng vậy, đó là một trung tâm coi trọng tiền bạc hơn cả việc giữ uy tín với giáo viên. Lợi dụng sự bất đồng ngôn ngữ và sự bỡ ngỡ của người nước ngoài khi sống tại Việt Nam, họ đã định quỵt một phần lương của Jack – cũng là giáo viên Tiếng Anh của trung tâm. Và Minh Quang đã lên tiếng, anh yêu cầu trung tâm phải trả lương cho Jack theo đúng thỏa thuận. Với bản hợp đồng của Jack trên tay, Minh Quang đã thắng. Nhưng cũng chỉ vì giúp đỡ Jack mà Minh Quang đã bị giám đốc yêu cầu nghỉ việc một cách rất vô lý. Quỳnh Anh cảm phục với tình cảm mà Minh Quang dành cho mọi người, cái cách mà anh giúp đỡ người khác không cần tính toán hay suy nghĩ.
- Anh đã nhận được vài lời mời giảng dạy của mấy trung tâm Tiếng Anh khác.
- Vâng, anh đủ năng lực và sự nổi tiếng mà. Trung tâm đó mới phải tiếc vì để mất một giáo viên như anh.
Sau hôm đó, họ vẫn hẹn nhau những ngày cuối tuần. Làm bạn với anh thực sự rất thú vị chính bởi cô được khám phá một thế giới khác: một thế giới giản dị nhưng ấm áp và trong lành. Cô thích những nhà hàng sang trọng nhưng anh lại chỉ cho cô những món ăn đường phố mà cô chưa từng thưởng thức. Và đúng là chúng ngon hơn cô nghĩ. Cô quen với những bộ quần áo hàng hiệu. Còn với anh, một bộ quần áo đẹp không nằm ở chỗ nó xuất xứ từ đâu, có giá bao nhiêu mà quan trọng là nó hợp với mình.
Rồi một ngày, Minh Quang dẫn Quỳnh Anh về thăm nhà mình. Thực tình, gia cảnh của anh làm cô hơi hụt hẫng căn nhà cấp bốn đơn sơ dường như chẳng có gì ngoài những quyển sách. Anh yêu sách – đó là điều rất đáng quý nhưng chưa đủ để làm cô thấy an lòng. Không hiểu sao cô lại có cảm giác ấy, hai người đã là gì của nhau đâu? Cô tự cảm thấy mình đáng cười.
Trong khi tìm xem những quyển sách của Minh Quang, một tập những chiếc giấy khen, giấy chứng nhận và những giải thưởng học sinh giỏi cấp thành phố rơi xuống nền gạch hoa làm Quỳnh Anh ngỡ ngàng. Mẹ Minh Quang bước vào, giọng đầy tiếc nuối.
- Giá như bác có thể lo cho nó học xong đại học.
Minh Quang sở hữu một bảng thành tích học tập đáng nể. Anh từng đỗ Á khoa chuyên ngành Ngôn ngữ Anh trường Đại học Hà Nội. Nhưng rồi, khi anh đang học năm thứ 2 thì ba anh bị bệnh nặng.Minh Quang đã quyết định dừng lại việc học của mình để đi làm, phụ mẹ lo chữa bệnh cho ba nhưng may mắn đã không đến. Sau sự ra đi của ba, Minh Quang không trở lại giảng đường Đại học mà tự học Tiếng Anh, Minh Quang đạt IELTS 7,5 – số điểm mà rất nhiều cử nhân Tiếng Anh phải mơ ước.
Quỳnh Anh khâm phục Minh Quang, khâm phục cách anh vượt lên những khó khăn trong cuộc sống và đặc biệt khâm phục sự khiêm nhường của anh. Quỳnh Anh tự bảo mình rằng sự cảm mến mà cô dành cho Minh Quang chỉ đơn thuần là tình bạn, tình đồng nghiệp nhưng hình như cô đang tự lừa dối bản thân mình. Sự nhẹ nhàng và tình cảm của Minh Quang giống như dòng nước ngọt ngào và ấm áp khiến trái tim cô tan chảy. Một buổi chiều đầy gió, giữa cánh đồng hoa cải vàng rực, Minh Quang đã ngỏ lời với cô một cách thật vụng về.
- Làm người yêu của anh, em nhé.
Quỳnh Anh đã chờ đợi điều này từ khá lâu rồi nhưng không hiểu sao, ngay lúc đó, cô vẫn thấy thật bối rối. Cô chẳng biết nói gì nên đành để sự lặng im thay cho câu trả lời đồng ý. Là con gái, ai cũng muốn có một bờ vai để dựa vào mỗi khi mệt mỏi, một bàn tay để nắm chặt mỗi khi hoang mang với cuộc sống xô bồ, một ai đó đưa đi chơi trong những ngày lễ, tết để thấy bình yên và một ai đó quàng cho mình chiếc khăn len giữa mùa đông lạnh để thấy lòng ấm áp. Quỳnh Anh tin Minh Quang có thể mang lại cho cô tất cả những điều đó.
Là người yêu của Minh Quang, Quỳnh Anh biết thêm nhiều những điều mới mẻ về anh - một chàng trai đa tài. Ngoài Tiếng Anh, Minh Quang còn rất giỏi văn chương. Những truyện ngắn luôn được bạn trẻ đón đọc nồng nhiệt. Nhiều tác phẩm được nhà xuất bản chọn in thành sách. Cô háo hức đọc những quyển sách có những sáng tác của anh và nhận thấy ở đó những thông điệp nhẹ nhàng mà giàu cảm xúc từ một tâm hồn rất đẹp giữa dòng đời đầy hối hả, bon chen. Là người yêu của Minh Quang, Quỳnh Anh được thưởng thức những món ăn rất ngon do chính tay anh nấu. Cô hiểu rằng học nấu ăn chính là học cách chăm sóc những người mà chúng ta yêu thương.
Nhưng tình yêu nào cũng có những giận hờn và sóng gió. Quỳnh Anh vẫn băn khoăn về Minh Quang vì anh quá hào phóng. Bất cứ lúc nào anh cũng sẵn sàng giúp đỡ người khác. Những chàng trai quá tốt để làm bạn chưa chắc đã là một người chồng tốt bởi họ chẳng biết giữ riêng cho mình điều gì. Liệu người như thế có thể đảm bảo cho một cuộc sống gia đình với những nhu cầu thiết thực hàng ngày?
Minh Quang cũng không có công việc ổn định ngoài việc đi dạy thêm ở các trung tâm Tiếng Anh và có lẽ đó là lý do mà dù đi làm đã lâu, Quỳnh Anh vẫn thấy anh chẳng có gì trong tay. Ngược lại với Minh Quang, Quỳnh Anh lớn lên trong một gia đình không quá giàu có nhưng khá bề thế. Ba mẹ cô đều là giảng viên đại học nên cô đã quen với một cuộc sống tiện nghi hơn. Cô tự hỏi liệu mình có phù hợp với gia đình Minh Quang không?
Tối thứ bảy, Quỳnh Anh háo hức đợi Minh Quang ở điểm hẹn. Hôm nay, bộ phim mới mà cả hai cùng mong chờ sẽ được công chiếu. Nhưng đã quá giờ hẹn rồi mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Cô đã gọi cho anh mấy lần nhưng đều không liên lạc được. Góc phố vắng tanh bởi mọi người đều biến mất sau những cánh cửa để tránh những giọt nước mưa lạnh cóng của mùa đông. Quỳnh Anh vẫn đợi Minh Quang giữa cơn mưa, chẳng phải vì nghĩ đến bộ phim mà chỉ vì tin rằng anh sẽ đến.
Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua, thời gian nặng nề trôi, Quỳnh Anh ướt sũng, run lên vì rét. Anh đã không đến cũng chẳng gửi cho cô dù chỉ là một tin nhắn. Hay đã xảy ra chuyện gì với anh? Một cảm giác lo lắng chạy qua đầu cô nhưng rồi sự tức giận làm nó bị lãng quên nhanh chóng.
Quỳnh Anh lặng lẽ trở về, tiếng xe máy chẳng át được tiếng khóc của cô. Một cảm giác cô đơn và trống trải xen lẫn sự tủi thân ghê gớm. Từ phía sau có hai gã đàn ông kín mít trong những chiếc áo mưa, ngồi trên một chiếc xe máy, vọt lên:
- Em gái đi đâu một mình thế này? – Một gã lên tiếng.
- Nhìn thế này là biết thất tình rồi. Đi với bọn anh, bọn anh sẽ làm cho em vui. – Giọng ồm ồm của gã thứ hai vang lên.
Quỳnh Anh hoảng hốt, cô cố gắng lao xe thật nhanh nhưng vẫn không thoát khỏi hai gã côn đồ với tiếng những tiếng cười đáng sợ. Hình như chúng đang say rượu, những gã say luôn là những gã liều lĩnh, có thể làm bất cứ điều gì. Bất chợt, gã ngồi đằng sau đưa tay vỗ vai Quỳnh Anh làm cô giật bắn cả người. Chiếc xe loạng choạng nhảy lên trên một ổ gà rồi đổ xuống giữa con đường gồ ghề. Quỳnh Anh nghe tiếng một người đàn ông khác, rồi tiếng rú ga rất mạnh, hai tên côn đồ biến mất trong làn mưa nhè nhẹ.
- Chị có bị đau ở đâu không?
Đôi bàn tay cứng cáp đỡ Quỳnh Anh đứng dậy, rồi nhanh nhẹn dựng xe giúp cô. Dưới ánh sáng của chiếc đèn cao áp, Quỳnh Anh kịp nhận ra bộ trang phục của một anh cảnh sát cơ động.
- Cảm ơn anh! Em không sao.
- Là Quỳnh Anh phải không? – Anh cảnh sát reo lên.
Quỳnh Anh ngạc nhiên khi thấy một gương mặt rất quen. Đúng rồi, mình đã gặp anh ấy ở đâu đó.
- Em không nhận ra anh sao?
- Ôi, anh Đức Linh.
Đức Linh là con trai cô Huệ – cô là giảng viên cùng khoa với mẹ Quỳnh Anh ở trường Đại học. Quỳnh Anh đã gặp anh trong lần cả hai gia đình cùng tham gia tour du lịch theo trường của mẹ. Cũng có mấy lần anh nhắn tin cho cô nhưng cô chỉ trả lời đủ để giữ phép lịch sự tối thiểu. Rồi sau đó, anh và cô cũng chẳng liên lạc gì với nhau mặc cho sự tiếc nuối của hai bà mẹ.
7 giờ sáng hôm sau, tiếng chuông cổng reo lên. Minh Quang xuất hiện trước mắt cô. Nhìn anh bơ phờ như vừa trải qua một đêm không ngủ.
- Giờ anh còn đến đây làm gì nữa? – Quỳnh Anh lạnh lùng.
- Anh,... anh xin lỗi.
- Anh nghĩ rằng một lời xin lỗi là đủ sao?
Quỳnh Anh định đóng cổng nhưng Minh Quang đã kịp ngăn cô lại.
- Hôm qua, trên đường đi, anh đã thấy một vụ tai nạn giao thông.
- Để em kể tiếp đoạn sau nhé: rất nhiều xúm lại xem vì hiếu kì nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ có mình anh đưa nạn nhân vào viện. – Quỳnh Anh nói bằng giọng mỉa mai.
- Đúng là như vậy. Nhưng em không tin anh sao?
Tất nhiên Quỳnh Anh tin anh vì cô quá hiểu anh. Thế nhưng, trong tình huống này, cô không thể nuốt trôi sự tức giận.
- Giờ điều đó có còn quan trọng không? Em thấy mình thật ngớ ngẩn khi đã chờ đợi anh. Một mình ướt lạnh giữa đêm mưa và bị hai tên côn đồ trêu ghẹo.
- Em có làm sao không? – Minh Quang nhìn Quỳnh Anh một lượt.
- Anh đã không nhắn lại em dù chỉ là một tin nhắn. Đừng làm bộ lo lắng cho em.
- Anh đã bị mất điện thoại. Có lẽ là do đám đông ấy.
- Anh chỉ biết lo cho người khác mà không cần biết mình sẽ thiệt thòi như thế nào. Anh có biết là anh kì cục lắm không?
- Làm sao anh có thể bỏ mặc một người đang gặp nguy hiểm đến tính mạng được? Nếu làm như vậy, anh sẽ rất áy náy. Anh đã nghĩ rằng em sẽ hiểu.
- Thế còn em thì sao? Em đáng bị bỏ mặc sao? Nếu em bị người xấu làm hại, anh không cảm thấy áy náy sao? Có lẽ, em không quan trọng với anh bằng một người xa lạ.
- Không phải thế. Sự so sánh trong trường hợp này là khập khiễng.
- Vâng, em khập khiễng, em không đủ tốt như anh. Nhưng anh làm ơn hãy nghĩ đến những người thân yêu của mình trước khi hi sinh vì những người xa lạ. Ngoài em ra, anh có nghĩ rằng mẹ anh cũng cần một ngôi nhà tiện nghi hơn để ở không? Anh có thấy rằng anh đã 30 tuổi rồi mà vẫn chẳng có gì không? Anh sẽ sống vô tư như thế này đến bao giờ? Lòng tốt là thứ cần thiết nhưng chỉ biết tốt với người khác mà không biết tính toán cho mình thì sẽ là ngu ngốc.
- Em không thể đặt mình vào hoàn cảnh của anh sao? Một chút thôi cũng được.
- Không, em không thể. Anh hãy cứ tốt với cả xã hội này, hãy cứ làm những gì anh muốn. Mình chia tay đi.
Quỳnh Anh bước vào trong nhà bỏ mặc Minh Quang ngẩn ngơ giữa cánh cổng thân quen. Chẳng biết làm gì khác, anh quay lưng bước đi, lặng lẽ trên con đường nhộn nhịp người qua lại.
Ai đó đã nói rằng: "Khi một cô gái đẩy chàng trai ra xa chính là khi cô cần vòng tay của chàng trai ấy nhất". Nói chia tay Minh Quang nhưng những hình ảnh của anh cùng với gương mặt thư sinh và nụ cười hiền hậu luôn đầy ắp trong cô. Đã bao lần, cô cầm điện thoại định liên lạc với anh nhưng sự kiêu hãnh của một người con gái không cho phép cô làm điều đó. Cô đến những nơi mà hai người thường đến với hy vọng tình cờ gặp lại anh nhưng rồi cũng chỉ có cô đối diện với chính mình.
Cô lần mò vào facebook của anh nhưng giờ đây, tất cả đều im lặng, không hình ảnh và trạng thái nào được cập nhật thêm. Anh đã biến mất hoàn toàn. Cô giận anh và rồi lại tự trách mình. Là tại cô đã nói những điều làm anh tổn thương để rồi anh không còn muốn gặp cô nữa.
Làm sao để quên được anh? Cô lao đầu vào ôn thi IELTS để không còn một khoảng trống nào nghĩ đến anh. Là một giáo viên Tiếng Anh, kiến thức của cô không hề tệ nhưng trong 4 kĩ năng, cô gặp rắc rối với phần thi viết bởi vấn đề ở phần thi này không chỉ là kiến thức Tiếng Anh mà còn là khả năng lập luận, đưa ra quan điểm cá nhân. Cô loay hoay trên mạng xã hội tìm sự trợ giúp.
Cô may mắn gặp admin của một nhóm dạy viết luận IELTS miễn phí trên Facebook. Anh hướng dẫn cô cách viết theo đúng cấu trúc cần có để dành được điểm trong phần thi này. Anh đưa các đề thi để cô viết và rồi lại tỉ mỉ chỉnh sửa cho cô từ ý tưởng cho đến cách hành văn. Anh gợi ý cho cô các quan điểm của mình. Cô phải thừa nhận rằng cô đã học hỏi được rất nhiều từ cách lập luận rất logic của anh. Thế nhưng, cô chẳng biết anh là ai bởi hình trong trang cá nhân của anh chỉ là những bức ảnh phong cảnh.
- Em có thể gặp anh không?
- Để làm gì em?
- Để cảm ơn, để thỏa mãn sự tò mò, để cùng trao đổi về Tiếng Anh và nhiều điều nữa.
Một sự im lặng làm cô băn khoăn.
- Anh không muốn gặp em sao?
- Chúng ta sẽ gặp nhau sau khi em đã biết kết quả thi IELTS. Giờ thì hãy dành thời gian ôn thi cho tốt đã, em nhé.
Quỳnh Anh đã không phụ lòng người lạ. Cô đã vượt qua kì thi IELTS với số điểm như mong muốn. Người đầu tiên Quỳnh Anh thông báo tin vui này là người anh. Quỳnh Anh cũng háo hức gặp anh – người đã giúp cô có được kết quả như ngày hôm nay.
Quán cà phê một chiều ấm áp. Quỳnh Anh giật mình khi nhớ ra đây chính là nơi lần đầu cô và Minh Quang chính thức hẹn hò. Quỳnh Anh bước vào. Đúng chỗ chiếc bàn mà cô và Minh Quang đã từng ngồi, một vóc dáng quen thuộc đang quay lưng về phía cô. Cô bước đến và ngỡ ngàng khi trước mặt cô là Minh Quang.
- Em ngồi đi! – Minh Quang lên tiếng. Không giống với vẻ mặt ngạc nhiên của cô, nhìn anh rất bình lặng.
- Là anh sao? Anh chính là người lạ?
- Đúng,... là anh.
Trước Minh Quang, Quỳnh Anh chợt cảm thấy mình nhỏ bé, thêm chút cảm giác xấu hổ vì anh giỏi quá, giỏi đến mức một giáo viên Tiếng Anh như cô lại phải nhờ đến một người chưa từng tốt nghiệp chuyên ngành này. Ở đời, người ta luôn cố chứng minh rằng mình giỏi, còn anh thì ngược lại. Anh giấu sự thông minh của mình sau vẻ bề ngoài khờ khạo.
- Em đúng là kẻ ngốc. – Quỳnh Anh chua chát.
- Thực lòng,... anh chỉ muốn giúp em thôi. Đó cũng là cách để anh có thể nói chuyện với em.
- Nhưng sao anh lại biết em ôn thi IELTS? – Quỳnh Anh hỏi.
- Anh vẫn theo dõi facebook của em mà. Anh chủ động lập group ôn thi IELTS và kết bạn với rất nhiều bạn bè của em để em dễ tìm thấy anh hơn.
- Em muốn nói rằng khi tức giận người ta thường nói những điều không đúng với lòng mình. Em không muốn anh tổn thương.
- Anh hiểu mà.
Quỳnh Anh tin rằng Minh Quang thực sự hiểu mình và cô hạnh phúc vì anh đã không bỏ mặc cô như cô đã nghĩ. Bao yêu thương như lại ùa về trong cô, nhưng tất cả đã muộn mất rồi.
Minh Quang lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng:
- Mình bắt đầu lại em nhé.
- Anh có biết rằng em đã mong chờ điều này đến thế nào không? Sao giờ anh mới nói? Quá muộn rồi anh à.
- Tại sao? – Minh Quang băn khoăn.
- Em đã nhận lời yêu người khác rồi. Vừa mới hôm qua thôi.
Minh Quang nhìn Quỳnh Anh tỏ vẻ không tin nhưng sự nghiêm túc của cô làm anh biết đó là sự thật.
- Nhanh vậy sao? – Minh Quang thốt lên.
Một chút bối rối và cũng có lẽ sợ câu nói của mình khiến Quỳnh Anh buồn. Trấn tĩnh lại, Minh Quang bào chữa.
- À, ý anh là anh thấy bất ngờ thôi.
Từ sau hôm giúp Quỳnh Anh thoát khỏi hai gã côn đồ, Đức Linh thường xuyên qua lại nhà Quỳnh Anh chơi và đương nhiên, anh được sự chào đón của cả gia đình cô. Và chuyện gì đến cũng đã đến anh ngỏ lời yêu cô giữa lúc cô vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu một tình yêu mới. Cô tìm lý do trì hoãn.
- Chứng chỉ IELTS là ước mơ của em. Em không muốn nghĩ về điều gì khác lúc này. Em sẽ trả lời anh sau kì thi.
Quỳnh Anh vừa thi xong, Đức Linh đã nôn nóng muốn cô đưa ra câu trả lời. Mà Quỳnh Anh cũng đâu cần phải nghĩ thêm nhiều nữa. Đức Linh có nghề nghiệp ổn định, thu nhập cao và gia đình bề thế. Cùng với ngoại hình ưa nhìn, Đức Linh là mẫu đàn ông mơ ước của nhiều cô gái. Quỳnh Anh đã ở độ tuổi cần tìm cho mình một bến đỗ bình yên và Đức Linh có đủ yếu tố để mang lại cho cô một gia đình sung túc. Còn với Minh Quang, nghĩ về anh, Quỳnh Anh lại nhớ về ngôi nhà cấp bốn đơn sơ.
Khi mới yêu, người ta có thể không tính toán nhưng để cùng nhau đi đến hết cuộc đời thì thứ người con gái cần sẽ nhiều hơn cả một trái tim vàng. Cô cũng không thể chờ đợi một người mà giờ chẳng còn là gì của mình nữa. Đức Linh tuy chưa mang đến cho cô cảm giác ấm áp, ngọt ngào như Minh Quang nhưng anh giúp cô thấy yên tâm về sự lựa chọn của mình.
Quỳnh Anh biết Minh Quang sẽ không níu kéo cô. Anh để cô ra đi vì anh nghĩ đó là cách để gìn giữ lòng tự trọng của mình.
- Sống hạnh phúc, em nhé.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Còn một điều anh muốn nói với em nhưng giờ chuyện đó đâu còn quan trọng nữa.
Ly cà phê hôm nay đắng ngắt. Nó mang vị của sự tiếc nuối, giận hờn, của những điều chưa nói mà cũng chẳng cần phải nói.
Cầm chiếc thiệp mời trên tay, Quỳnh Anh lái xe nhanh trên con đường thân quen dẫn về nhà Minh Quang. Thực ra, cô có thể gọi điện mời anh nhưng cô sợ rằng mình sẽ không còn lý do nào khác để đến thăm anh, thăm lại ngôi nhà đơn sơ nhưng ấm cúng. Hơn nữa, cô muốn đối diện với những cảm giác không thể gọi tên của mình để vượt qua những bối rối đang đầy ắp trong lòng. Thật ngạc nhiên, trước mắt cô là ngôi nhà 2 tầng với màu sơn rất mới. Ngập ngừng một lúc, Quỳnh Anh mới nhấn chuông. Mẹ Minh Quang đón Quỳnh Anh bằng nụ cười hiền hậu.
- Lâu lắm rồi không thấy cháu đến chơi. Mà sao cháu không hẹn trước với Quang à? Nó đi làm đã về đâu.
- Dạ. Công việc của anh ấy dạo này thế nào hả bác?
- Ô, vậy ra Quang không nói gì với cháu à? Nó cùng với một cậu bạn mới mở Trung tâm Tiếng Anh nên đi làm tối ngày luôn, vừa dạy học, vừa quản lý.
Quỳnh Anh nhìn một lượt quanh ngôi nhà rồi lên tiếng:
- Nhà bác thiết kế đẹp quá.
- Cũng vì xây lại ngôi nhà này, Quang phải vay mượn bạn bè khá nhiều tiền. Nó đang cố gắng đi làm để trả nợ. Mà kế hoạch của hai đứa thế nào rồi?
- Dạ,... - Quỳnh Anh lúng túng.
- Quang bảo xây nhà để cưới vợ mà. Nghe nó nói vậy, bác vui lắm. Hai đứa cũng đã trưởng thành cả rồi, để lâu nữa có khi lại muộn ấy chứ.
Trước khi đến đây, Quỳnh Anh đã chuẩn bị tinh thần cho tất cả những tình huống có thể xảy ra. Vậy mà giờ đây, ánh nhìn mong đợi của mẹ Minh Quang làm cổ họng cô nghẹn đắng. Nhưng sự thật là thứ người ta không thể chạy trốn vì nó luôn tồn tại. Sự thật là cô và Minh Quang chẳng còn là gì của nhau nữa. Lấy lại can đảm, Quỳnh Anh cất tiếng.
- Có lẽ chúng cháu không có duyên với nhau, bác ạ. Cháu đến đây để mời đám cưới.
Quỳnh Anh lấy từ trong túi xách ra chiếc thiếp hồng có in hình cô và Đức Linh đưa cho mẹ Minh Quang.
- Cháu... cháu xin lỗi.
Mẹ Minh Quang cầm chiếc thiệp, tay run run. Một lúc lâu bà mới cất giọng.
- Như cháu đã nói hai đứa không có duyên với nhau. Đó là số phận cháu ạ, không đứa nào có lỗi. Bác mừng cho hạnh phúc của cháu.
Minh Quang và mẹ anh giống nhau quá. Họ cứ nhẹ nhàng như thế, nhân hậu như thế. Họ tốt đến khó tin, đến mức ai không hiểu có thể cho rằng họ đang diễn. Nhưng người tốt thì thường chịu thiệt thòi. Giá như họ cứ ích kỉ hơn, cứ hẹp hòi hơn, biết đâu họ sẽ nhận được nhiều hơn. Nhưng giờ Quỳnh Anh lại thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Đúng ra, cô mừng cho Minh Quang vì đã không đến với một người như cô. Một nửa ly cà phê vẫn là cà phê. Một nửa chiếc bánh vẫn gọi là bánh. Nhưng một nửa tình yêu thì không đáng được gọi là yêu. Cô đã yêu anh chỉ với một nửa trái tim mình, nửa còn lại dành cho sự tính toán.
Phải chăng ngôi nhà chính là điều Minh Quang muốn nói với cô? Nhưng rồi, lúc ngôi nhà hạnh phúc của anh dành cho cô hoàn thành cũng là lúc anh biết rằng cô đã xa anh mãi mãi. Sẽ có một cô gái xứng đáng với anh trong ngôi nhà đó. Sẽ có một cô gái yêu anh bằng cả trái tim mình. Sẽ có một cô gái nào đó không phải là cô.
Truyện ngắn: Một nửa tình yêu không xứng đáng được gọi là tình yêu
Tác giả: Suri Quỳnh Anh
Giọng đọc: Bạch Dương
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang