Công việc

Thứ hai - 25/12/2023 09:03
Nhưng nếu ai hỏi Linh cô quan tâm và mong muốn điều gì nhất thì Linh sẽ nói cô mong nhất và mơ ước nhất đời sống người dân được đảm bảo, công ăn việc làm của mọi người được đảm bảo. Làm sao để giảm thiểu được tối đa số người thất nghiệp, vì hơn ai hết Linh biết công việc với một người là quan trọng nhường nào.
***
Linh nghĩ đó là từ bám chặt và ám ảnh trong tâm trí nhiều người nhất trong suốt mấy năm qua, là giai đoạn bắt đầu có dịch xuất hiện đến tận bây giờ. Chưa bao giờ có nhiều người thất nghiệp như vậy, chưa bao giờ người ta bu đông ở các cơ quan bảo hiểm xã hội như vậy, và cũng chưa bao giờ người ta lại chạy đôn đáo khắp nơi để tìm kiếm công việc như vậy.
Công việc.
Ai cũng biết đó không chỉ là mưu sinh, là sinh tồn, là tiền bạc, là tiếng nói là uy tín là gương mặt của mỗi người, mà công việc còn là một phần rất quan trọng quyết định cuộc sống của con người, là ý nghĩa sống của họ.
Công việc của Linh có lúc đi suốt ngày nên nhiều khi về đến nhà là cô lại lao vào việc nhà chứ cũng ít quan tâm đến lối xóm xung quanh. Rồi một tối khi đứng trước ban công hóng gió cô chợt nhìn sang ngôi nhà đối diện, hình như người chủ nhà đã cho thuê lại. Cô thấy khoảng chừng năm sáu người, toàn là độ tuổi thanh niên còn rất trẻ đang ngồi bệt dưới đất và vui vẻ ăn tối, hình như họ vừa được nhận lương nên tổ chức một liên hoan nhỏ, nghe những gì họ nói Linh đoán vậy.
 

Linh làm quen và nói chuyện cùng họ một cách cũng rất tình cờ sau đó chừng một tháng, vì hôm đó họ cũng tổ chức tiệc tùng gì đó rồi bạn bè tới đông nên để xe kín luôn cửa ngõ nhà Linh. Rồi cô biết được họ làm việc ở nhiều nơi khác nhau chứ không cùng một chỗ, mà họ tình cờ gặp nhau vì cùng ở quê lên thành phố tìm việc. Rồi nhanh chóng nhóm lại thành một nhóm bạn, cùng tìm chỗ thuê trọ cho vừa đỡ tốn vừa an toàn trong thành phố này, và họ đã tìm được nơi đây, trong khu phố nhà Linh. Linh nhìn họ còn rất trẻ, chỉ độ hai mấy nên cô đoán họ chắc vừa tốt nghiệp đại học xong. Rồi cô biết chỉ có hai trong số họ là học đại học nên thông thạo thành phố từ mấy năm nay và chuyên ở ký túc, còn lại ba người kia là từ quê lên rồi cùng gặp nhau và chia tiền trọ ra mỗi tháng.
Đúng là khu phố của Linh thì an toàn rồi, và cũng sạch sẽ cũng thuận tiện gần trường gần chợ gần bệnh viện, chỉ là giá sinh hoạt hơi đắt hơn những nơi khác vì là phố du lịch. Nhưng đó là những năm chưa có dịch, nên Linh thấy họ, những người trẻ thuê nhà trước nhà Linh luôn có vẻ bận rộn phấn khởi và vui vẻ mỗi lúc cô gặp họ rồi cũng chuyện trò qua lại dăm ba câu. Linh rất thích được nhìn họ cười tươi như vậy.
Khi dịch ập đến, lúc đầu Linh còn thấy họ làm việc online tại nhà, sau đó tất cả cùng bị mất việc vì dịch càng lúc càng lớn nên họ đã trả nhà và cùng về quê hết. Linh biết vì trước khi đi họ có ghé qua chào cô, Linh cũng không biết nói sao chỉ chúc họ may mắn và mạnh khỏe. Cô động viên họ vì họ còn rất trẻ nên chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội phía trước.
Hai năm sau, một ngày cũng tình cờ Linh đến công ty một người quen và gặp lại một người trong số họ. Nhìn anh ấy, Linh gọi theo phép lịch sự, lại tự tin và rất vui vẻ như xưa, còn anh ấy cứ gọi Linh là chị.
- Chị Linh hả, không ngờ gặp chị ở đây.
- Giờ em làm việc ở đây hả, chị đến gặp bạn chị.
- Dạ vâng, em xin được việc ở đây, cũng may mắn là giống với công vệc cũ. Còn mấy bạn em thì cũng có người xin được việc lại, còn hai người tự tạo công việc cho mình.
Linh ngạc nhiên và thích thú.
- Tự tạo công việc cho mình là sao?
- Là các bạn em nói cứ đi xin việc hoài mà không được, vì dịch lớn quá, nơi nào cũng cắt giảm nhân sự rồi cắt giảm lương nữa nên bạn Tân quyết định ở lại quê theo nghiệp chăn nuôi của ba mẹ luôn. Bạn ấy còn rủ hai bạn nữa cùng làm, em nghe nói bây giờ các bạn đã ổn định với công việc đó. Em nghe nói trại gà của các bạn phát triển khá tốt và lượng trứng được bán ra rất nhiều nên em cũng mừng, tự tạo công việc cho mình là vậy đó chị.
Linh cứ nghĩ mãi về điều đó, về cụm từ tự tạo công việc cho mình mà người thanh niên kia nói. Cô nghĩ nếu ai cũng tự có suy nghĩ đó và tự mạnh dạn đứng lên lập nghiệp bằng chính sức lực của mình như vậy thì tốt quá. Đúng rồi, sao mình cứ phải chạy theo tìm việc ở khắp nơi, nếu mình còn trẻ và có điều kiện, có khả năng mình vẫn tự tạo ra công việc tự tạo ra thu nhập cho mình kia mà. Linh nghĩ chắc người bạn tên Tân kia có điều kiên thuận lợi vì nhà bạn ấy ở quê và chắc bạn ấy được ba mẹ ủng hộ và giúp đỡ, rồi kéo theo các bạn của mình cùng làm luôn vì ai cũng mong có công việc ai cũng mong có thu nhập.
Linh không muốn nói lại và viết lại những gì mọi người hay nói và đã nói rất nhiều, vì cô chuyên làm những phóng sự về phụ nữ nhiều hơn. Nhưng nếu ai hỏi Linh cô quan tâm và mong muốn điều gì nhất thì Linh sẽ nói cô mong nhất và mơ ước nhất đời sống người dân được đảm bảo, công ăn việc làm của mọi người được đảm bảo. Làm sao để giảm thiểu được tối đa số người thất nghiệp, vì hơn ai hết Linh biết công việc với một người là quan trọng nhường nào.

Dù sao Linh cũng thấy rất vui vì gặp lại một người trong số họ, anh ấy đã mang đến cho Linh một niềm vui thật lớn. Cô vui vì biết họ, những người quen ngày nào ở ngay đối diện nhà với cô đều đã ổn định và có công việc mới. Cô vui vì cô được học thêm một kiến thức rất quý và rất đáng yêu nữa, đó là biết tự tạo công việc cho mình. Nghe rất đáng học hỏi nhưng cô biết để làm được thì là cả một sự cố gắng vượt bậc và nỗ lực thật lớn. Rất khó nhưng chỉ cần người ta biết quyết tâm biết đứng lên, biết vận động đầu óc và cả con tim mình nữa thì khó cũng sẽ thành dễ thôi. Vả lại họ còn rất trẻ và rất khỏe, Linh đã qua một thời tuổi trẻ nên cô biết, chẳng có điều gì có thể ngăn cản nổi sức trẻ một khi người ta đã quyết tâm với một bầu nhiệt huyết nóng rực.
Tối qua Linh cũng lướt qua ti vi, vì là tối cuối tuần nên cô cũng có nhiều thời gian hơn. Cô biết sáng nay quốc hội đang họp buổi đầu tiên, là kỳ họp cuối cùng của quốc hội năm nay và là kỳ họp được tất cả mọi người đặt vào rất nhiều kỳ vọng. Cả Linh nữa, cô cũng giống mọi người, cô cũng đang ngóng chờ đang nhìn về nơi ấy. Cô đang lắng nghe và chờ đợi, cả một chút sốt ruột nữa, của riêng cô, thật sự là như vậy. Cũng có thể vì thời gian trôi nhanh quá, cũng sắp hết năm rồi, cũng có thể vì những khó khăn và thách thức vẫn còn đó quá nhiều, đòi hỏi mỗi người luôn phải biết cố gắng từng ngày, cũng có thể vì kinh tế của cả nước và của riêng từng nhà chưa được tiến bước là bao. Linh thật sự thấy sốt ruột, là cho việc chung và cũng là cho việc riêng nữa, cô đang chờ nghe xem những diễn biến và những kết luận của quốc hội sẽ là gì, vì đó là nơi mà người dân đang ngóng về đang đặt hết niềm tin vào đó
Linh mang theo cảm xúc của một tối cuối tuần vào giấc ngủ với bài hát vô cùng lắng đọng yêu thương trong cô:
 
“Khi anh nói yêu em, vườn cây đầy hoa trái
Khi anh nắm tay em, chim giăng giăng bay chỉ còn ánh trăng mờ
Và khi chúng ta yêu nhau, chẳng kẻ thủ nào làm con tim ta yếu mềm
Ôi Việt Nam, đất nước tình yêu
Anh dắt em đi ôn nhiều kỷ niệm
Cùng nhiều ước mơ, cuộc sống mãi mãi đang chờ.”

Tác giả: HẢI ANH - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập18
  • Máy chủ tìm kiếm1
  • Khách viếng thăm17
  • Hôm nay5,806
  • Tháng hiện tại161,317
  • Tổng lượt truy cập9,867,169
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây