Kiếp này chúng ta chỉ đến đây thôi

Thứ hai - 18/11/2024 22:42
Bạn thân mến! Cuộc sống là vậy sẽ không cho chúng ta nói “Nếu". Khi bạn yêu ai đó hãy dành cho họ thời gian của mình bởi chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết trước một ngày nào đó chúng ta có phải tiếc nuối, có phải hối hận hay không, hãy nói với nhau những điều ngọt ngào khi còn có thể. Điều đau khổ nhất không phải ai hết yêu ai, ai phản bội ai mà điều đau khổ nhất là khi chúng ta còn rất yêu nhưng âm dương cách biệt.
***
Sáng mùa thu trời mưa rả rích cơn mưa bất chợt không báo trước, tôi che ô đứng dưới tán cây cái lạnh mùa thu thầm vào da thịt, nhìn về phía chân trời một màu xám bao phủ lòng tôi chững lại ở nơi đó đang cất giữ một phần thanh xuân của tôi. Lặng lẽ nhấp một ngụm cafe đắng ngăn cho nước mắt không rơi.
Nụ cười ấy, khuôn mặt ấy đã mãi dừng lại ở tuổi 20 cậu đi vào một ngày mưa nặng hạt.
Hôm ấy, tôi nhớ mình không khóc nhưng lại cảm nhận vị của nước mắt cũng hiểu được thế nào gọi là đau thấu tâm can hiểu được thế nào là tiếc nuối hụt hẫng.
Tôi tiếc nuối khi không ôm cậu nhiều hơn một chút không nói với cậu rằng: "Cậu là điều tuyệt vời nhất đối với tôi."
Ngày còn trẻ tôi đã từng hỏi cậu “Như thế nào là sống mà như đã chết.” Cả hai chúng tôi đều không trả lời được nhưng sau ngày cậu rời đi cuối cùng thì tôi cũng đã có đáp án.
Sống mà luôn nhớ về những kỉ niệm cũ luôn tự hỏi ở nơi nào đó cậu đang làm gì?vậy thì khác gì như đã chết  không là tâm hồn của tôi đã chết.
Mưa tạnh tôi tiếp tục rảo bước trên con đường quen, tôi thuộc từng phiến đá viên gạch ở đây nơi chứa đầy những kỷ niệm của tôi và cậu. Cơn mưa bất chợt làm cảm xúc của tôi ngổn ngang tôi thấy mình thật đáng thương xuân qua đông đến chỉ mình tôi gặm nhấm nỗi đau, tự làm tê liệt chính mình nhưng dù tôi có cố gắng đến đâu thì trái tim của tôi cũng đã trống rỗng người con trai ấy đã mang một phần tâm hồn tôi đi.
Mẹ thường ôm tôi khóc mái tóc của mẹ vì tôi đã bạc đi nhiều, tần suất mẹ sắp xếp cho tôi những buổi làm quen ngày càng nhiều tôi biết nỗi lo của ba mẹ nhưng tôi sợ một ngày nào đó khi gặp lại cậu ấy sẽ hỏi tôi “Chồng em có tốt với em không.” Tôi thường nhốt mình vào bóng đêm tự mình gặm nhấm vết thương.
Tám năm ngày cậu đi cuối cùng tôi cũng bước ra khỏi nỗi đau mất câu tôi kết hôn với một người đàn ông hơn tôi 4 tuổi. Chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần trước khi cưới. Ngày tôi cưới mẹ ôm tôi khóc mẹ nói bà biết lòng tôi sẽ mãi không quên người con trai ấy nhưng bà vẫn hy vọng tôi hạnh phúc.
Tôi có thai sau 6 tháng kết hôn nhà tôi ai cũng mừng nhưng tôi lại trống rỗng tôi thường hay ngắm ảnh cậu rồi mỉm cười ngẩn ngơ đôi khi gọi tên cậu trong vô thức.
Tôi mang thai được 8 tháng anh ngoại tình tôi không khóc cũng chẳng ồn ào. Chúng tôi quyết định chia tay trong văn minh suy cho cùng chúng tôi không nợ nhau tôi chưa từng yêu anh lên cũng không thể gọi là anh phản bội tôi.
Sau một năm rưỡi tôi quay lại mộ của cậu tôi đứng rất lâu tâm sự với cậu rất nhiều điều tôi nói với cậu tôi mang thai là song thai.
Tôi và anh ly hôn vào một ngày nắng đẹp gặp lại tôi anh có vẻ tiều tụy day rứt tôi nhìn anh mỉm cười  khoảng thời gian qua tôi chưa bao giờ thấy mình nhẹ nhõm đến vậy.
Nhẹ bước trên con đường đầy nắng  bất chợt tôi nghĩ nếu cậu vẫn còn thì bây giờ có lẽ đã khác thời gian này tôi thường mơ thấy cậu vẫn nụ cười ấy, vẫn đôi mắt ấy đã đi theo tôi trong nhiều năm qua.
Về đến nhà mẹ ôm lấy tôi  đôi mắt của mẹ đượm buồn nụ cười gượng gạo cố gắng an ủi tôi, tôi nói với mẹ "Con không sao." Mẹ nhìn tôi gật đầu lặng lẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt.
Đêm hôm ấy cầm tấm ảnh của tôi và cậu trên tay tôi nghẹn ngào bật khóc thành tiếng nếu như không thể đi đến hết con đường cớ sao còn phải gặp gỡ.
Ngày tôi sinh bác sĩ nói tôi bị băng huyết không cứu được mẹ nhưng hai đứa trẻ lại rất khỏe mạnh. Tôi mỉm cười nhẹ nhõm cuối cùng sau 9 năm tôi có thể buông xuôi tất cả không còn phải tự gặm nhấm vết thương, ôm mãi kỷ niệm về cậu mà sống. Mẹ tôi khóc trong tuyệt vọng tôi mỉm cười bảo mẹ, tôi rất hạnh phúc 9 năm qua đã nhiều lần tôi tưởng tượng ngày tôi đi gặp cậu sẽ như thế nào cậu còn nhận ra tôi không?. Tôi dùng hơi sức cuối cùng bảo mẹ hãy chăm sóc thật tốt hai đứa con của tôi là tôi nợ chúng. Cũng dặn mẹ hãy chôn tôi cạnh mộ của cậu, cuối cùng ôm lấy hai đứa nhỏ tôi buông xuôi trần thế. Trước khi nhắm mắt tôi nhìn thấy người thiếu niên ấy nở nụ cười ấm áp nhìn tôi, giọng trầm ổn “Đã lâu không gặp.”
Giật mình tỉnh lại hóa gia là một giấc mơ hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ trong nôi, ngày còn trẻ tôi đã từng nghĩ sẽ đi tìm cậu nhưng rồi thực tại kéo tôi lại tôi yêu cậu bây giờ và mãi vẫn là như vậy nhưng tình yêu của tôi là mạnh mẽ sống thay phần cậu, làm những việc cậu còn dang dở.
Kiếp này là cậu nợ tôi nhất định ở kiếp sau khi gặp lại sẽ bắt cậu bồi thường cho tôi một tình yêu trọn vẹn tôi là công chúa và cậu sẽ là hoàng tử.
Cuộc sống là vậy sẽ không cho chúng ta nói “Nếu". Khi bạn yêu ai đó hãy dành cho họ thời gian của mình bởi chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết trước một ngày nào đó chúng ta có phải tiếc nuối, có phải hối hận hay không, hãy nói với nhau những điều ngọt ngào khi còn có thể. Điều đau khổ nhất không phải ai hết yêu ai, ai phản bội ai mà điều đau khổ nhất là khi chúng ta còn rất yêu nhưng âm dương cách biệt.
 
Để tiếp nối số blog tối nay, mời bạn lắng nghe bài viết "Kiếp này được bên anh đã là hạnh phúc"
***
Gửi anh, bố của Sữa, con nó nhớ anh lắm nhưng em thì không đâu!
Em tự dặn lòng sẽ tuyệt đối không nhớ anh, không nghĩ về anh nhưng bước đến đâu cũng ngập tràn hình ảnh anh, từ căn bếp nhỏ nơi anh thường xuyên nấu những bữa cơm cho mẹ con em đến ban công nơi anh lúi húi chăm sóc mấy cây hoa hồng mà em yêu thích. Vậy mà mình xa nhau được 2 năm rồi đấy anh ạ! Cái ngày anh lìa xa nơi này em suy sụp đến mức không thể tự bước đi, ôm con trong tay nước mắt em không ngừng rơi, tự hỏi em đã làm sai điều gì mà ông trời nỡ cướp anh khỏi vòng tay em.
Mình yêu nhau 5 năm trước khi quyết định về chung một nhà, anh luôn là người yêu thương bao dung em hết lòng, lúc nào cũng nhắc nhở em phải ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc. Vì gia đình không mấy hạnh phúc, em đã từng thực sự sợ hãi yêu đương và hôn nhân, nhưng cho đến khi gặp anh bao lo lắng ấy đều nhanh chóng biến mất, anh khiến em tin vào tình yêu. Anh không quá ngọt ngào, lãng mạn, thậm chí là hơi khô khan nhưng anh rất giỏi chăm sóc người khác, tình cảm chân thành của anh thực sự đã khiến em khao khát được bên anh mãi mãi cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Cái ngày anh quay sang em và nói “Chúng mình kết hôn đi!” em thự sự hạnh phúc, em muốn hét lên cho cả thế giới biết rắng người đàn ông ấy cuối cùng cũng đã trở thành người đàn ông của riêng em. Mình bên nhau trong lời chúc phúc của bạn bè, gia đình em cũng sẵn sàng trở thành một người vợ và một người mẹ. Tất nhiên cuộc sống hôn nhân thì không màu hồng như khi yêu nhau vì ở đó còn có những trách nhiệm và bổn phận, nhưng em và anh vẫn nắm tay nhau từ từ vượt qua mọi thứ. Từ khi trở thành một người chồng trong gia đình nhỏ của chính mình, anh cũng có nhiều thay đổi nhưng mọi thay đổi đó đều là vì mong muốn gia đình nhỏ của mình sẽ tốt hơn. Anh nói ít đi và lắng nghe nhiều hơn, thay vì dành thời gian cho những buổi hẹn hò khi còn yêu nhau anh sẽ tập trung vào công việc nhiều hơn, thời gian dành cho em cũng ít đi. Nhưng em không trách vì em biết anh đang rất cố gắng để em không phải quá vất vả. Sau nửa năm kết hôn, cuộc sống của chúng ta cũng dần đi vào ổn định, em tính đến chuyện sinh em bé và tất nhiên anh vô cùng ủng hộ. Cái ngày em khoe anh rằng mình sắp lên chức rồi, anh hạnh phúc đến rơi nước mắt, đó là lần thứ hai em nhìn thấy anh khóc kể từ khi mình quen nhau và lần trước là trong ngày cưới của mình.
Trong quá trình em mang thai, anh dành rất nhiều thời gian bên cạnh chăm sóc em, anh đọc rất nhiều sách và nỗ lực hết sức để trở thành một người bố tốt, nhìn thấy anh hạnh phúc em cũng quên đi hết mệt mỏi. Khó khăn đến mấy nhưng chỉ cần cùng anh mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn. Người ta thường có câu muốn biết người đàn ông có yêu vợ của minh hay không chỉ cần đến lúc sinh nở là sẽ biết ngay và từ đó em biết anh yêu em nhiều thế nào! Ngày em vào viện chuẩn bị sinh, anh không rời em nửa bước, luôn nắm tay em thật chặt giúp em thả lỏng để dễ sinh hơn. Khi bác sĩ đến để gọi em vào phòng anh nhẹ nhàng hôn lên trán em “Em đã vất vả rồi cố lên một chút nữa thôi nhé! Yêu em!”. Vậy là Sữa ra đời, gia đình chũng ta có thêm một thành viên mới, con thực sự rất giống anh khiến nhiều lúc em cứ nghĩ mình là đứa đẻ mướn thôi ấy. Mọi mối quan tâm của anh và em khi ấy đều là con, anh vẫn phải tiếp tục với guồng quay công việc để có thể lo chu toàn cho em và con, có thời gian ở nhà là anh quấn lấy con mãi thôi, em chính thức nhận ra mình ra mình đã ra rìa.
Gia đình nhỏ của chúng ta dù có những vất vả, khó khăn nhưng chưa bao giờ vơi tiếng cười, anh và con chính là động lực to lớn nhất của em. Ngỡ tưởng mọi chuyện sẽ mãi bình yên như thế cho đến khi Sữa được một tuổi, em nhận ra sức khỏe của anh kém hơn trước rất nhiều, em đã nghĩ là do công việc nhiều quá nên khuyên anh nghỉ ngơi nhưng mọi thứ ngày càng nghiêm trọng hơn. Em cùng anh đi khám và phát hiện anh bị ung thư giai đoạn cuối. Điều đầu tiên em cảm thấy tất nhiên là suy sụp, sau đó em luôn tự trách bản thân mình vì đã không chăm sóc cho anh thật tốt, không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của anh. Chúng ta lại một lần nữa nắm tay nhau vượt qua khó khăn, anh nhập viện điều trị em tất bật chạy qua chạy lại giữa bệnh viện, nhà và công ty, thực sự mệt mỏi nhưng chưa bao giờ em có ý định gục ngã vì còn anh còn con là còn tất cả. Em biết anh buồn, biết anh cảm thấy bất lực nhưng không sao vì có em ở đây rồi. Nhìn anh mệt mỏi em thực sự đau lắm, đau vì không giúp gì được cho anh, đau vì chẳng làm tròn trách nhiệm của người vợ.
Sau gần 2 năm kiên cường đấu tranh với bệnh tật, vào một buổi chiều đầu đông, anh buông đôi tay, để lại em và con. Lúc đó em thực sự hận anh lắm, tự hỏi tại sao không vì mẹ con em mà gắng lên một xíu nữa, tại sao không vì gia đình, bạn bè mà kiên cường thêm một thời gian nữa. Nhưng khi đủ bình tĩnh em biết mình sai rồi, trong gần 2 năm ấy chưa bao giờ anh ngừng cố gắng, chưa bao giờ ngừng nỗ lực chỉ vì muốn bên em và con lâu hơn, nhưng bệnh tình ngày một trở nặng, những cơn đau ngày càng dữ dội, mọi thứ như chỉ muốn quật ngã anh. Mất anh em như mất tất cả, cả bầu trời của em khi ấy chỉ là một màu đen xám xịt khi mất đi tia nắng duy nhất của cuộc đời mình. Có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho mọi chuyện xấu xảy ra, sau mấy ngày anh mất em nhận lá thư cuối cùng anh viết từ tay mẹ, từng dòng từng chữ trong lá thư ấy chưa một giây nào em quên.
Anh viết: “Anh chưa bao giờ nhận mình là một người đàn ông hoàn hảo nhưng bên em và con anh hoàn thiện hơn từng ngày. Chúng ta từng nỗ lực, từng vấp ngã, từng cãi vã nhưng sau tất cả em vẫn ở đó tin tưởng yêu thương anh. Anh đã nghĩ rất nhiều về tương lai sẽ dẫn em và con đi chơi nhiều hơn nhưng khi đối diện với bệnh tật anh chỉ nghĩ về hiện tại, mong sao bệnh tình thuyên giảm, anh được bên em và con lâu hơn. Nhưng anh biết mọi thứ tồi tệ hơn anh nghĩ rất nhiều và anh biết anh có thể sẽ mất em và con. Anh xin lỗi vì đã yếu đuối, đã không cố gắng nhưng mọi thứ đều là kết quả tất yếu mà thôi. Sẽ là thiệt thòi và vất vả cho em và con nhưng anh tin em làm được, hãy thay anh chăm sóc dạy dỗ con, cũng đừng quên chăm sóc sức khỏe của bản thân. Anh sẽ luôn ở đây bên mẹ con em! Hứa với anh phải sống thật hạnh phúc nhé! Yêu em và con! “
Từng câu từng chữ như vết dao cứa vào trái tim em. Đau lắm nhưng vì anh vì con em sẽ nỗ lực sẽ cố gắng. Chỉ mong kiếp sau chúng ta có thể bên nhau yêu nhau thêm lần nữa, em vẫn muốn được ôm anh, được bên anh cho đến già còn ở kiếp này mọi thứ với em đã là viên mãn. Cảm ơn vì đã yêu em, em thực sự cũng rất yêu anh!
 
Bạn thân mến! Tuổi trẻ ai cũng có cho mình một mảnh kí ức có tên là mối tình đầu, mối tình ngây thơ trong sáng mà ta yêu bằng cả trái tim. Nhưng thứ tình cảm bồng bột ấy mong manh như sợi tơ khiến ta mất đi rồi mới thấy nếu giá như...
Sau khi kết thúc một mối tình ta khóc lóc trong vô vọng với mong muốn níu kéo một phần không thể thiếu đã thành thói quen. Nhưng người lại ngoảnh mặt làm ngơ hả hê trước sự yếu đuối của ta đắc ý trên nước mắt của ta. Thời gian ấy ta mù quáng cho rằng chỉ cần ta thay đổi ta kiên trì người sẽ quay lại nhìn ta dù chỉ một lần. Ta quay cuồng giữa bộn bề của cuộc sống ta như mất đi một nửa trái tim, ta nghĩ có phải do bản thân đã tệ đã sai tự dằn vặt bản thân. Rồi nghĩ rằng phải rất lâu nữa ta mới có thể quên người cũ có thể yêu người mới, hay là do ta mong đợi người trở lại.
Nhưng rồi một ngày ta biết người vì người mới mà bỏ rơi ta, tim ta như thắt lại bao nhiêu uất ức cứ thể tràn về. Ta khóc lớn khóc cho tuổi thanh xuân dang dở cho những lời hứa cho tình cảm ta nâng niu trân trọng. Có yêu cách mấy, trải qua bao nhiêu khó khăn cùng nhau cũng không bằng một góc của người mới.
Tình cảm phải chăng rẻ mạt như thế, nói bỏ là bỏ sao? Những tưởng ta sẽ mãi chìm đắm trong vũng lầy ấy. Nhưng không, ta đi đến một thành phố mới và bắt đầu một hành trình mới ở một nơi xa lạ.
Thời gian đầu ta thực sự cô đơn. Ta nhớ những lời nhắn mỗi ngày, những cuộc trò chuyện tới khuya, nhưng ta biết rằng người không cần có ta nữa, đã có người thay thế vị trí ấy rồi. Dần dần ta tập trung hơn vào cuộc sống của bản  thân, đầu tư thời gian cho chính mình chứ không phải người của quá khứ. Ta dần hiểu ra rằng có duyên thì đến, hết duyên thì đi, như Đức Phật từng nói:
“Không có duyên làm sao gặp gỡ
Nếu đủ duyên đủ phận sẽ nương vào nhau
Còn có duyên nhưng chưa có phận
Dù có thương nhau đến mấy
Cũng không thể nương vào nhau.
Nhưng dù có duyên hay không có duyên
Ta đi với nhau được đoạn nào thì nên trân trọng đoạn đó
Bởi có nhân duyên ta mới gặp gỡ
Đâu dễ gì gặp lại chốn nhân gian”.
Là do ta và người có duyên không có phận, cứ nghĩ là hết duyên cho nhẹ lòng. Nợ kiếp này ta đã trả đủ cho người rồi, từ nay ta sẽ đi con đường có nắng của ta, không hối hận cũng không quay đầu.
Gửi những trái tim tan vỡ: Tình yêu giống như nắng sớm vậy, người dậy sớm sẽ đón được nắng, người đợi qua màn đêm có khi lại chẳng thấy nắng đâu. Cuộc đời là những gặp mặt và chia ly, ta sau những lần đổ vỡ sẽ nhận được những bài học để trưởng thành hơn. Chẳng ai mà không thể quên một người cả, thời gian sẽ chữa lành những vết thương lòng để ta lại yêu và được yêu. Đừng vì những tổn thương trong quá khứ mà đóng cửa trái tim và nghĩ bản thân không xứng đáng được yêu. Trong tình yêu không có xứng hay không xứng, chỉ có tình nguyện hay không tình nguyện mà thôi. Chúng ta luôn xứng đáng được trân trọng.
Hãy cho mình thời gian để tự chữa lành, rồi khi đó ta sẽ lại yêu, cứ chân thành cuộc sống sẽ đem người xứng đáng đến. Khi đó ta đã trưởng thành hơn từ những va vấp trong quá khứ, ta sẽ không để những lỗi lầm lặp lại nữa. Đừng tự giày vò bản thân bằng cách yêu “bừa” một ai đó để khiến người yêu cũ hối hận, người đến sau không có lỗi và bản thân ta cũng phải có giá trị.
Khi nhắc đến cái tên ấy mà ta không còn thấy yêu ghét hận thù nữa, khi ấy ta đã được chữa lành rồi. Tình yêu không thể cưỡng cầu, thay vì nuối tiếc những gì đã qua, hãy học cách yêu thuong bản thân mình nhiều hơn, khiến bản thân trở thành phiên bản hoàn hảo nhất. Tặng bạn một câu trong cuốn “Hẹn nhau phía sau tan vỡ” của tác giả An:
“Mong cho chúng ta sau này, khi có đủ thời gian để trưởng thành, đủ bao dung để thứ tha, để trái tim ta lành lặn, để có đủ dũng khí nói xin lỗi và cảm ơn.”

Nguồn tin: Blogradio.vn:

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập17
  • Máy chủ tìm kiếm2
  • Khách viếng thăm15
  • Hôm nay14,164
  • Tháng hiện tại140,865
  • Tổng lượt truy cập9,846,717
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây