Làm gì có ai tình nguyện vươn tay ra, xúc lấy một thìa cay đắng cho vào miệng bao giờ. Có thì cũng là do cuộc đời bắt chúng ta phải nếm trải mà thôi.
***
Bố nói: “Bọn trẻ bây giờ chúng nó thiệt thòi lắm. Thời của mình đói thì đói thật, khổ thì khổ thật, nhưng ít nhất buổi tối còn được ngủ ngon. Còn bọn trẻ này thì khác, chắc gì buổi tối về nhà đã được ngủ ngon, mà có khi là đang bắt đầu làm một công việc mới.”
Tôi chẳng biết, liệu mình đã thực sự trưởng thành hay chưa, hay cũng chỉ là sự ngộ nhận của tuổi tác gắn liền hai chữ trưởng thành?
Tôi của khi xưa đã từng nghĩ, trưởng thành thật đơn giản, lớn lên, đi làm, kết hôn rồi sinh con, vậy là trưởng thành rồi! Tôi rất thích hai chữ "trưởng thành", vì khi đó tôi đã được coi là người lớn! À, đó là tôi của ngày trước đã từng nghĩ vậy. Còn tôi của bây giờ có thích trưởng thành hay không thì... chắc là không!
Đến bây giờ tôi cũng không biết, hai chữ trưởng thành có hương vị thế nào? Có ngọt như viên kẹo phiên bản "limited" mà mỗi năm chỉ được ăn một lần vào dịp Tết? Hay là đắng giống như viên thuốc cảm xanh đỏ bị mẹ ép uống hồi còn bé? Phải chăng nó mang vị mặn chát của nước biển mà mỗi dịp hè được đi một lần? Chẳng lẽ nó lại có vị chua giống quả chanh độc nhất vô nhị trên cây chanh trong vườn của ông ngoại? Hoặc có thể… nó không có mùi vị gì cả?
Mà cho dù nó có mang mùi vị gì đi nữa, thì tôi cũng không muốn nếm thử nó một tí nào. Làm gì có ai tình nguyện vươn tay ra, xúc lấy một thìa cay đắng cho vào miệng bao giờ. Có thì cũng là do cuộc đời bắt chúng ta phải nếm trải mà thôi.
Nhưng không phủ nhận, đôi khi tôi cũng tò mò cái hương vị của trưởng thành, liệu nó có thơm như mùi bánh mì bơ sữa nhân trứng chảy tỏa ra từ cửa hàng làm bánh cạnh nhà, mà mỗi lần lái con xe lead về căn phòng trọ, cái mùi hương ấy lại khiến bụng tôi kêu lên ùng ục không nhỉ?
Chắc gì đã thơm ngon đến vậy, thế nên người ta mới bảo, "Cay đắng của trưởng thành mà".
Tôi chưa bao giờ dám nhận mình trưởng thành, vì làm gì có người trưởng thành nào hèn nhát như tôi. Chẳng dám thử một chút hương vị cuộc đời, cho dù chỉ là một chút ở đầu lưỡi.
Tôi chưa bao giờ dám nhận mình trưởng thành, vì trưởng thành khổ lắm. Phải gồng mình chống lại cả thế giới để bản thân được đứng thẳng.
Tôi chưa bao giờ dám nhận mình trưởng thành, vì trưởng thành cô đơn lắm. Lầm lũi, lủi thủi, cái gì cũng một mình.
Tôi của hiện tại, cũng mới chỉ là đứa trẻ con mang hình hài của một kẻ to xác mà thôi.
Tôi cũng chỉ mới biết tự đi tìm thuốc uống mỗi khi bị bệnh, thay vì đợi mẹ đến lấy cho.
Tôi cũng chỉ mới biết nấu một bữa cơm, có một món ăn mặn cùng một cốc nước lọc, thay vì một mâm cơm đầy đủ như khi ở nhà với bố mẹ.
Tôi cũng chỉ mới biết giặt chiếc áo sơ mi trắng, là lượt phẳng phiu, thay vì vứt nó vào cái chậu trong nhà tắm và ngày hôm sau có một chiếc áo thẳng thớm trong tủ đồ.
Tôi cũng chỉ mới biết cúi đầu, nén những giọt nước mắt vào trong, thay vì chạy ngay về mách mẹ với một khuôn mặt đầy nước mắt, nước mũi.
Tôi cũng chỉ mới…
Tôi cũng chẳng nhớ, thay vì đợi mẹ, tôi lại tự làm những chuyện này từ bao giờ?
Tôi cũng không biết, tôi vô tình lớn từ bao giờ?