Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Chúng ta đã từng là một điều đặc biệt của nhau, những năm tháng thanh xuân ấy, có hai trái tim trong veo lần đầu rung động, xao xuyến, nhưng không có lời hứa hẹn nào, chúng ta có tất cả mọi thứ, chỉ là không có nhau.
Vì sao những năm mười mấy tuổi ấy, số phận lại sắp đặt cho chúng ta gặp nhau? Sao không phải là khi chúng ta đã trưởng thành, đã hoàn toàn có thể tự do định đoạt? Tại sao chúng ta lại gặp nhau vào năm tháng chẳng có gì, chỉ có những rung động thật thà, chỉ có thời gian vô biên và thanh xuân nồng nhiệt?
Chúng ta đều muốn có được thứ tình yêu nắm lấy nhau là sống đến bạc đầu, nhưng lại sống trong một thời đại mà lên giường với nhau rồi vẫn không có kết thúc tốt đẹp. Đối với một người đàn ông mà nói, điều khó thực hiện nhất chính là "Trong thời điểm anh không có khả năng vật chất nhất, lại gặp được cô gái anh muốn chăm sóc cả đời". Đối với một người con gái thì đáng tiếc nhất chính là "Trong độ tốt đẹp nhất gặp phải một người đàn ông mà mình không đợi nổi"! Thực ra, phụ nữ còn có lúc bất lực hơn ấy là khi "đến tuổi chẳng thể chờ được gặp phải người đàn ông không có khả năng vật chất"; mà đàn ông thì bi ai hơn ấy là khi "tới lúc có khả năng vật chất rồi thì lại không còn có cô gái đơn thuần thật lòng muốn ở bên bạn nữa"!
Có những buổi sáng như thế này, người ta tỉnh dậy giữa nỗi bâng khuâng khi kết thúc một giấc mơ dài, ngước mắt nhìn ra cửa sổ và nhớ về những thứ hoài niệm mang danh "tuổi trẻ". Có những buổi sáng như thế này, người ta sẽ nhớ, nhớ rất nhiều về những con người đi qua đời ta, và nhớ rất nhiều về những gì trong đời ta đã đi qua.
Anh à, có lẽ cái chúng ta quên đi, là hình ảnh của một con người, chứ kỉ niệm thì khó quên lắm. Anh là cả tuổi trẻ của em nhưng không thể nào cùng nắm tay em đi đến tận cuối đường. Anh có buồn lắm không khi ngày đó chúng mình không còn thiết tha nhau nữa, hao phí biết bao chân thành cuối cùng chỉ để thành người dưng?
Nhiều năm sau khi nhớ lại những năm tháng trẻ trung nông nổi ấy, em mới phát hiện ra có rất nhiều thứ bản thân từng cố gắng kiên trì giữ lấy đến giờ cũng không còn quan trọng nữa. Có lẽ, anh đã có người thương khác, đã ấm êm trong một cuộc tình khác, chỉ có em ngốc nghếch vẫn thầm nuôi một hi vọng, vẫn thường ấp ủ một giấc mơ về một ngày gặp lại, có thể đường hoàng đứng trước anh. Con đường anh đi qua năm đó dòng xe vẫn chạy, khoảng sân em đứng chờ vẫn tấp nập người qua, nhưng chúng ta sẽ không cùng xuất hiện ở đó để kịp nhìn thấy nhau.
Tạm biệt anh, tuổi trẻ của em.
Nguồn tin: Guu.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn