Mùa thi

Thứ ba - 16/09/2025 22:47
Đó là mùa thi cuối cùng của tôi năm đó, mà sau này tôi có qua bao nhiêu mùa thi nữa thì thật kỳ lạ là tôi lại không nhớ nhiều về những mùa thi được gọi là thật quan trọng, được gọi là những bước chuyển ngoặt của cuộc đời tôi.
***
Tôi nhìn những em học sinh trong những ngôi trường thật nhiều kia trên truyền hình, trong ti vi, tôi nhìn biết bao học sinh túa ra từ các sân trường từ các lớp học, từ các phòng thi kia sau những giờ thi đầy căng thẳng, đầy hồi hộp nhưng cũng đầy tự tin và đầy quyết tâm. Rồi trên môi em nào cũng nở nụ cười làm tôi nhẹ lòng làm tôi cũng cười theo.
Tôi nhìn mùa thi của các em, tôi nhìn mùa thi của các con, nghe yêu thương lại réo gọi về một miền thật xa thẳm. Một miền ký ức cách đây mấy chục năm, khi tôi cũng giống như các em, cũng giống như các con bây giờ, cũng được ba chở đến địa điểm thi. Cũng chạy vội ra khỏi phòng thi và tìm ba trong biển người rất đông các ba các mẹ đang chờ con mình ngoài cổng trường kia.
Mùa thi của tôi năm nao.
Như người ta vừa qua một giấc ngủ, như người ta vừa qua một đêm dài mà thời gian là mấy chục năm. Rồi khi mở mắt ra thì bao nhiêu mùa thi đã thay nhau qua hết, chỉ còn lại trong tim mỗi người những nao nức, những lắng đọng những đầy vơi những nhớ thương về những mùa thi.
Tôi muốn viết về những mùa thi cũng thật giống mà cũng thật khác những mùa thi của bây giờ nhé, tôi muốn viết về những mùa thi cách đây mấy chục năm, và tôi cũng muốn viết về những gì trước mùa thi và sau mùa thi nữa.
 

Mùa thi của tôi với rất nhiều những hồi hộp những lo lắng những áp lực. Mà ngày đó tôi chỉ là cô học sinh lớp tám, vừa học ở trường vừa phụ má buôn bán ngoài chợ và chẳng biết khái niệm học thêm là gì. Tôi nhớ có một buổi sáng mai cô hiệu phó đến tận lớp học và gọi đích danh tôi. Cô nói tôi có hai ngày để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng đó, một kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố, mà thật ra tôi đã được cô giáo chủ nhiệm thông báo trước đó. Cô dặn dò và cho tôi mấy đề thi mẫu nữa, cô nói đó là danh dự là uy tín của cả trường nên tôi phải cố gắng hết sức chứ không được qua loa, tôi nghe mà thấy hồi hộp đến ngộp tim. Nhưng nói thật là lúc đó tôi đâu biết phải chuẩn bị những gì, tôi cứ làm hết những đề thi mẫu mà cô chủ nhiệm giao, rồi tự dặn mình điều cần chuẩn bị chính là thật bình tĩnh và tin vào chính mình là được.
Tôi đi thi kỳ thi năm đó với một gói xôi và năm ngàn đồng trong tay mà cô hiệu phó tận tay đưa cho tôi. Sáng hôm đó tôi đến trường trước đúng như lời cô hiệu phó dặn dò rồi mới đến điểm thi sau. Mà tôi cũng chẳng nói với bất cứ ai về cuộc thi kể cả má tôi, tôi nghĩ để khi nào có kết quả tôi mới nói để mọi người đỡ buồn đỡ thất vọng hơn. Rồi tay cầm gói xôi chân vừa đi vừa tự động viên mình cố lên thật nhiều. Ngày đó từ trường tôi học đến điểm thi là không quá xa nên tôi đi bộ, mà mỗi ngày tôi cũng hay đi bộ nên cũng quen. Tôi đến điểm thi thì còn sớm lắm nên tôi chọn một góc rồi lặng lẽ ăn xôi, tôi nhìn quanh thì toàn là những gương mặt rất lạ rất mới mà cứ nhớ lời hai cô dặn là các bạn ấy rất giỏi nên tôi phải cố hết sức.
Tôi đi thi lần thi tiếp theo, mùa thi tiếp theo thật sự rất đáng nhớ rất đáng yêu trong cuộc đời học sinh của tôi, một kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Lần này tôi đã có một chút kinh nghiệm cho riêng mình nhưng cũng nhìn quanh thì toàn là những gương mặt điển hình tiêu biểu cho các trường các huyện, vậy là tôi lại lặng lẽ mà quyết tâm ngút ngàn lần nữa.
Mùa thi của tôi đã qua rồi rất lâu sao tôi cứ nhớ mãi, mà đó chỉ là những mùa thi rất riêng của tôi thôi mà. Những mùa thi, mùa thi mà nếu tôi có rớt nếu tôi không tiến lên được thì cũng không sao, chỉ là danh dự của trường bị ảnh hưởng nhiều, cô hiệu phó đã nói vậy. Mùa thi gọi là quan trong cũng được mà gọi là không quan trọng cũng được, mùa thi làm tôi nhớ mãi cảm giác khi bước vào phòng thi. Nhìn xung quanh toàn là những gương mặt đầy quyết tâm đầy nỗ lực và cũng chẳng thân quen, tôi thấy mình được lớn lên từ đó từ những mùa thi rất riêng của tôi những năm đó. Tôi thấy mình lớn lên nhiều được trưởng thành lên nhiều từ những mùa thi, tôi bình tĩnh hơn, tôi bình thản hơn, tôi dám đối mặt, tôi dám im lặng, tôi dám đẩy dồn hết lực của tôi vào bài thi vào từng câu chữ từng suy nghĩ từng cảm xúc của tôi vào bài thi. Lúc đó tôi đã có suy nghĩ đó, cho dù kết quả có thế nào thì tôi cũng đã làm hết sức mình nên chẳng có gì phải ân hận. Và điều làm tôi vui hơn nữa ở mùa thi cấp tỉnh năm đó là tôi được găp gỡ và được làm quen với những người bạn mới, mà gần như tất cả chúng tôi đều không hẹn mà cùng quay lại tìm nhau sau khi ra khỏi phòng thi. Bây giờ tôi vẫn còn nhớ mãi các bạn ấy, mà cũng gần như tất cả chúng tôi tuy không nói ra nhưng cùng hẹn nhau là sau khi thi xong sẽ nói chuyện cùng nhau vậy. Rồi các bạn hỏi tôi làm như nào và tôi cũng hỏi lại y chang vậy. Tôi nhớ bạn nữ có vóc dáng cao hơn tôi là người của huyện, một huyện gần thành phố của tôi, tôi nghe cách bạn ấy nói mà thầm khâm phục. Tôi nghĩ thế nào bạn ấy cũng đậu là cái chắc, vậy mà sau đó khi có kết quả thì tôi tìm hoài không thấy bạn ấy đâu. Chúng tôi đã có buổi làm quen thật vui vẻ và còn được một thầy dẫn đi ăn chè, là quán chè ngay trước điểm thi luôn, thật vui vì được thi, thật vui vì có thêm nhiều bạn và cũng thật vui vì được ăn chè thật ngon.
Mùa thi ơi.
 

Đó là mùa thi cuối cùng của tôi năm đó, mà sau này tôi có qua bao nhiêu mùa thi nữa thì thật kỳ lạ là tôi lại không nhớ nhiều về những mùa thi được gọi là thật quan trọng, được gọi là những bước chuyển ngoặt của cuộc đời tôi. Tôi chỉ nhớ rất nhiều về những mùa thi năm ấy, những mùa thi mà tôi luôn yêu thương gọi một cách đầy yêu thương là mùa thi. Những mùa thi đã cho tôi những xốn xang những bối rối, những vỡ òa và cả những bỡ ngỡ mới toanh của những bước ban đầu. Để sau đó tôi bước sang một trang mới tôi bước sang một lớp mới với toàn những bạn bè mới với tên gọi mới của lớp mới của trường cũng mới luôn. Là lớp chuyên là trường chuyên, những mùa thi, là mùa thi cho tôi biết cảm giác đầu tiên cảm nhận đầu tiên và cảm xúc đầu tiên thế nào là áp lực thế nào là vinh dự và thế nào là biết làm tròn biết giữ cho tròn điều đó.
Mùa thi ơi.
Sao bây giờ cứ nhìn cứ nghe mỗi mùa thi qua của biết bao các em học sinh, của biết bao các con của những thế hệ hôm nay tôi cứ thấy những xốn xang năm xưa lại ùa về. Dẫu là mùa thi không giống nhau, dẫu là các con có ba có mẹ đứng đợi đứng ngóng ngoài cổng trường. Còn tôi năm xưa lại lặng lẽ một mình chẳng nói cùng ai chẳng biết nói cùng ai, vì tôi cứ lo nếu tôi không làm được nếu tôi không làm tròn thì những người thân thì những thầy cô của tôi sẽ buồn.
Mùa thi ơi.
Sao vẫn hoài những cảm giác nhớ thương ấy trong tôi, mùa thi của tuổi học trò, mùa thi của những gì yêu thương nhất, hạnh phúc nhất, cũng của cái tuổi yêu đời nhất vô tư nhất của con người. Những mùa thi bây giờ của mỗi năm cứ trôi qua làm tôi được sống lại, làm tôi được có lại cứ như mới vừa hôm qua đây thôi tôi còn là cô học trò lớp tám ngày nào. Mùa thi của tuổi học trò, mùa thi của cuộc đời học sinh, tất cả đã khép lại cách đây mấy chục năm, đã rất lâu rồi sao cứ như còn nóng hổi trong tôi sao cứ như còn vương vấn mãi trong tôi. Yêu thương thật nhiều, cảm xúc thật nhiều, lắng đọng cũng thật nhiều.
Tôi ngồi trong con phố trong một tối cuối tuần với ổ bánh mì trên tay và ly sinh tố trước mặt, đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản và chỉ đong đầy như thế. Tôi vừa ăn vừa nhìn bao người qua lại, bên kia con đường là một ngôi trường cấp hai là trường điểm của tỉnh vừa mới được xây mới xong, sẽ kịp cho các con vào năm học mới này. Tôi nghe như có rất nhiều mùi mới của ngôi trường mới được vẳng đến tận tai tận mũi tôi. Mùi sơn mới, mùi sơn nước mới, mùi gạch mới, cả mùi bụi cũng mới luôn. Ngôi trường đó tôi đã từng bước vô đã từng dự thi rồi đã từng theo học, bây giờ là một bà, một bác, một cô, đã năm mươi mấy tuổi. Rồi mùa thi năm nao cứ dội về trong tôi, thiết tha và sao có cả day dứt nữa, như có điều gì đó tôi chưa làm tròn tôi chưa làm xong, vậy mà tôi đã rời đi đã lớn lên đã già đi theo thời gian theo năm tháng. Bây giờ tôi ngồi đây, bây giờ tôi nhìn lại bây giờ tôi yêu thương và cả tiếc nuối tuổi trẻ của tôi, khát khao của tôi và cả mùa thi năm nào của tôi. Mà chỉ mỗi tôi biết kết quả của mùa thi năm ấy tôi hoàn toàn có thể vượt cao hơn nhưng tôi chỉ dừng lại ở mức độ là người thứ hai của mùa thi.
Mùa thi.
Tôi mãi mãi nhớ bạn và yêu bạn, vì bạn cũng chính là tôi.

Tác giả: HẢI ANH - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập41
  • Máy chủ tìm kiếm8
  • Khách viếng thăm33
  • Hôm nay8,830
  • Tháng hiện tại96,876
  • Tổng lượt truy cập12,536,822
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây