Blog Radio 622: Tình yêu năm 17 tuổi như gió cuốn mây trôi
Thứ bảy - 19/10/2019 03:06
Năm mười bảy, mọi cô gái đều muốn mình sẽ là duy nhất trong mắt người đó. Có những khoảng cách, dù nhỏ đến mấy, chẳng hạn là khoảng cách giữa hai bàn tay nhưng mãi mãi họ vẫn không thể chạm đến được.
Bạn thân mến! Nhắc đến tình yêu năm 17 tuổi mỗi người lại có một ký ức khác nhau. Đó có thể là mối tình đầu dang dở, cũng có thể là mối tình đơn phương thầm lặng chưa một lần dám tỏ bày. Người ta bảo tình yêu năm 17 tuổi không thể đi cùng bạn suốt đời. Còn bạn, tình yêu năm 17 tuổi của bạn là câu chuyện thế nào?
Trong Blog Radio của tuần này, chúng ta hãy cùng nhau nhấm nháp những kỷ niệm về tình yêu năm 17 tuổi, mở đầu mời bạn lắng nghe:
Truyện ngắn: Chỉ còn gió trên sân thượng (Tiêu Dao)
Vào một ngày đầu đông, trên sân thượng lộng gió, tôi đã gặp Diệp.
Khi ấy, tôi – một tên con trai mười bảy tuổi, trốn tiết học và leo lên sân thượng, với một niềm mong mỏi mãnh liệt là được yên tĩnh một mình để khóc. Thế nhưng, trái với mong đợi, tôi lại nhìn thấy một cô bạn đang ngồi yên lặng trên gờ lan can. Thân ảnh bé nhỏ in vào nền trời xám nhạt của một ngày nhiều gió.
Câu đầu tiên cô ấy nói với tôi là: “Cậu cũng muốn nhảy xuống kia à?”
Lúc ấy, tôi hoàn toàn không biết cô ấy là ai, nhưng cái cách cô ấy ngồi vắt vẻo trên lan can chông chênh bé xíu tầng năm làm tôi phát hoảng. Đôi chân nhỏ nhắn của cô ấy thả vào khoảng không hun hút trước mặt. Gió hất tung mái tóc dài. Gió như muốn xé tan thân hình mảnh mai trước mắt tôi.
Không nghĩ đến giây thứ hai, tôi lao tới ôm ngang eo Diệp, kéo xuống đất. Cả hai chúng tôi tiếp đất chẳng lấy gì làm dễ chịu. Tôi lồm cồm bò dậy, tay vẫn nắm chặt tay Diệp, sợ cô ấy lại một lần nữa nhảy lên gờ lan can bé xíu kia.
Sau này nghĩ lại, tôi mới nhận ra, đó chính là lần đầu tiên tôi nắm tay một người khác giới, không kể mẹ, bà, và em gái, một cách có chủ ý. Mà còn nắm rất chặt.
- Cậu đang làm gì thế hả? – tôi vừa thở vừa quát lên với cô bạn không quen biết, nỗi sợ vẫn bóp nghẹt cả tim. Vừa có người định tự sát ngay trước mắt tôi!
Nhưng cô ấy ngẩng lên, mỉm cười, nụ cười trong veo đến nỗi tôi luôn tưởng những gì cô ấy nói lúc đó chỉ là đùa:
- Tớ vừa bị tuyên án tử hình. Sáng nay.
Và trong khi tôi vẫn còn há mồm trợn mắt không hiểu, Diệp đã nhanh nhẹn lật tấm thẻ học sinh tôi đeo trước ngực.
- Được rồi, Nguyễn Hoàng Nguyên, tớ nợ cậu một mạng sống. Mai tớ sẽ tìm cậu, lớp 11A2, phải không nhỉ?
Rồi cô ấy lao đi, hệt một cơn gió...
Sân thượng còn lại mình tôi, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Hôm sau, Diệp chờ tôi trước cửa lớp lúc tan học thật. Mới qua một đêm mà tôi hầu như suýt không nhận ra cô gái mình gặp hôm trước: chemise trắng kiểu của nam, thân rộng, xắn tay, cặp chéo vắt qua vai, mái tóc dài bị cắt phăng... Diệp bây giờ giống hệt một tên nhóc đẹp trai.
Tôi đi qua cô ấy, phớt lờ ánh mắt chờ đợi của Diệp, hệt như hai người không quen biết. Sau một giây sững sờ, tôi nghe tiếng bước chân đuổi theo sau và giọng nói không nhanh không chậm rất đặc trưng của cô nàng:
- Ê, không nhận ra tớ hả?
- Tôi không quen cậu – tôi đáp gọn.
- Vậy thì giờ quen. Tớ họ Vũ, tên Diệp, lớp 11A6.
Tôi nhìn nụ cười tươi như tỏa nắng của cô ấy. Con người này, mới hôm qua, còn nói với tôi rằng mình bị tuyên án tử hình, bằng cái giọng trong veo, không cảm xúc!
Nhún vai, tôi phớt lờ bàn tay xòe ra của cô ấy, đi thẳng ra cổng trường. Xung quanh, những tiếng xì xào nổi lên. Tôi thừa biết họ đang nói gì. Nhét tai nghe vào tai, bước chân cũng mỗi lúc một nhanh hơn...
Phía sau tôi, phản chiếu trên khung kính cửa sổ, là đôi mắt mở to của Diệp lọt thỏm giữa khung trời xanh ngắt lác đác lá phượng bay....
***
Lâu lắm rồi, kể từ ngày đó, Diệp không tới lớp tìm tôi nữa. Những tưởng chúng tôi sẽ chẳng còn lí do gì để chạm mặt nhau lần nữa, nhưng trái đất vốn tròn, trường lại chỉ vỏn vẹn hơn ba trăm học sinh.
Con số mới ít ỏi làm sao!
Và, thế là, một chiều tan học, trên sân thượng, một lần nữa, tôi lại gặp Diệp.
Cô ấy cầm trên tay một chiếc tàu bay giấy, cố phóng nó đi xa. Nhưng cơn gió tinh nghịch hất ngược lại, chiếc máy bay lao tới, hạ cánh dưới chân tôi.
Nhặt lên xem, tôi nhìn điểm 1 đỏ tươi trên trang giấy trắng.
- Điểm kém cũng không nên vất bài kiểm tra đi như thế.
Diệp quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Cô ấy im lặng lấy lại chiếc máy bay từ tay tôi, vuốt phẳng phiu tờ giấy, rồi quay ra chỉ cho tôi điểm 10 tròn trịa.
Tôi đứng sững mất vài giây.
Lần nào chạm trán nhau ở trên này, Diệp cũng khiến tôi sửng sốt một cách quái lạ như thế.
- Tớ biết tại sao Nguyên chưa về - Diệp không nhìn tôi, giọng nói bình thản hệt cái lần cô ấy hỏi tôi “Cậu cũng muốn nhảy xuống dưới kia à?” lúc trước – tớ đã thấy hết, từ trên đây. Cậu bị bắt nạt, đúng không? Hôm nay, và rất nhiều hôm khác nữa...
Diệp móc trong túi một miếng urgo, định giúp tôi dán lên vết trầy còn đang rớm máu ở khuỷu tay. Nhưng tôi gạt tay cậu ấy. Diệp cười lạnh nhạt:
- Tớ chưa từng bị bắt nạt, nên không biết cậu đã phải chịu đựng những gì. Tớ cũng không thể làm gì có thể giúp cậu thoát khỏi việc bị bắt nạt. Nhưng tớ muốn làm bạn của cậu. Chẳng lẽ cậu không muốn có bạn à?
Bình thường, nếu nghe ai đó nói thế, có lẽ tôi đã bật cười, nghĩ rằng kẻ đó không bị điên thì cũng bị lậm truyện với phim. Nhưng khi đó, chẳng hiểu sao, nước mắt tôi lại chảy ra, nhanh đến nỗi tôi không kịp cản lại. Thậm chí, khi tôi nhận ra mình đang khóc, nước mắt đã chảy tràn trên má.
Mười bảy tuổi, gần hai năm học cấp ba bị cô lập và bắt nạt, lần đầu tiên, có người muốn làm bạn với tôi.
***
Sau này, khi mọi chuyện đã qua, mỗi khi nhớ về Diệp, kí ức tôi ngay lập tức lại tự động hiện lên hình ảnh của những chiểu đạp xe trong nắng. Áo chemise trắng sáng lên dưới nắng chiều. Gió nhẹ thổi những sợi tóc ngắn đen nhánh. Nụ cười trong veo như một giọt sương đêm...
Mỗi khi hai đứa đi ngang sân bóng rổ, bao giờ tôi cũng nhận ra một niềm tiếc nuối sâu thẳm ẩn trong đôi mắt nâu của cô ấy. Cái cách Diệp nhìn chăm chú theo trái bóng màu cam, cái cách cô ấy hoặc nhíu mày, hoặc mỉm cười trước mỗi pha ném bóng. Cái cách cô ấy nghiêng đầu lắng nghe những tiếng vọng xa xăm của bóng nện trên nền sân bê tông...
- Cậu thích bóng rổ lắm hả?
- Tớ đã từng chơi. Tớ là thành viên của đội bóng rổ các trường trung học phổ thông huyện mình đấy nhé!
Tôi nhận ra, khi nói câu ấy, Diệp không hề cười. Câu nói chỉ vụt qua như một cơn gió, nhưng đong đầy tiếc nuối.
Tôi không hiểu cô ấy, dù luôn coi cô ấy như bạn thân nhất của mình. Tôi mãi mãi không hiểu được cô ấy...
Cho đến một ngày, cái ngày mà tôi hớt hải leo lên xe cấp cứu chở Diệp vào bệnh viện, thì tôi mới hiểu. Hiểu ra tất cả...
“Cậu cũng muốn nhảy xuống dưới kia à?”
“Tớ vừa bị tuyên án tử hình. Sáng nay.”
“Tớ đã từng chơi bóng rổ”
…
- Nguyên, tớ bị bệnh tim. Nặng lắm – lọt thỏm giữa đống chăn gối trắng toát, Diệp nhìn tôi bằng đôi mắt ướt nước, nhưng giọng nói vẫn trong veo, trong như thể cô ấy chỉ đang nói đùa – cậu thấy vô lí không, tớ đang khỏe mạnh là thế, đang chơi bóng rổ vui vẻ là thế, thế mà, sau một lần ngất xỉu trên sân tập, bác sĩ lại nói rằng tim tớ sắp qua hết giới hạn rồi... Tớ sắp chết.
Ba từ cuối, Diệp nói thật rành rọt, thật nhẹ nhàng. Cô ấy cũng không thèm nhỏ lấy một giọt nước mắt.
- Thật bất công phải không? Tớ thậm chí còn chưa từng có người yêu, chưa từng có nụ hôn đầu luôn. Tớ còn muốn được người mình yêu cầu hôn nữa chứ....
Bàn tay Diệp nắm chặt vạt chăn. Chẳng ai có thể ung dung chấp nhận sự thật mình sắp chết.
Tôi và cô ấy, chúng tôi mới mười bảy tuổi...
***
Tôi mua cặp nhẫn đôi ấy trong một quán lưu niệm khi cùng bạn đi chơi lễ hội đầu xuân ở một ngôi chùa nhỏ. Khi ấy là năm lớp mười hai. Trên sân thượng lộng gió, tôi còn nhớ mình đã rất nghiêm túc khi yêu cầu Diệp đưa bàn tay trái ra và cẩn thận lồng vào ngón áp út cô ấy chiếc nhẫn thủ công nhỏ nhắn.
- Không phải vàng, bạc gì đâu, nhưng là nhẫn đôi đấy.
Diệp ngắm nghía chiếc nhẫn ở tay rồi nhìn chiếc nhẫn còn lại đã được lồng qua sợi dây chuyền tôi đang đeo:
- Cái này... có được tính là... cầu hôn không nhỉ?
Diệp mỉm cười. Trông cô ấy thực sự hạnh phúc.
Tôi, mười tám tuổi, vừa cầu hôn người bạn thân nhất của mình bằng một chiếc nhẫn mua ở hàng lưu niệm. Tôi đã cầu hôn một cô gái mà thậm chí còn chưa từng nói một tiếng thích cô ấy, chứ đừng nói là Yêu!
Nhưng Diệp đã vui vẻ biết bao khi đưa bàn tay lên cao để ngắm nghía chiếc nhẫn rẻ tiền ấy. Ánh sáng lấp lánh của kim loại dưới nắng hằn sâu vào kí ức tuổi mười tám của tôi, sâu đến nỗi, mãi về sau này, ánh sáng ấy thỉnh thoảng lại lóe lên trước mắt tôi trong những cơn mê lưng chừng, đầy ám ảnh.
***
Tôi biết, Diệp biết, bố mẹ cô ấy cũng biết, một ngày nào đó không xa, cô ấy sẽ phải chết.
Ánh mắt đó, nụ cười đó, hình bóng đó... tất cả một ngày nào đó sẽ mãi mãi trở thành quá khứ.
Năm chúng tôi hai mươi ba tuổi, cô ấy vĩnh viễn ra đi.
Trên sân thượng trường cấp ba – nơi tôi gặp cô ấy lần đầu, nơi tôi và cô ấy bắt đầu tình bạn, nơi tôi cầu hôn cô ấy bằng một chiếc nhẫn đồ chơi, một mình tôi ngồi lặng lẽ. Gió vẫn ào ào lùa qua vai. Nắng vẫn lấp lánh trên chiếc nhẫn nằm ngoan ngoãn nơi chiếc vòng cổ tôi hằng đeo. Nhưng lòng tôi lạnh buốt, trống trải.
Tôi, mười tám tuổi, chưa từng nói với Diệp một câu Tớ thích cậu.
Tôi, hai mươi ba tuổi, vẫn chần chừ chưa kịp nói với cô ấy ba từ Anh yêu em.
“Cậu nói đi Nguyên, tớ có phải là mối tình đầu của cậu không thế?”
“Nguyên này, cậu không phải người đầu tiên tớ thích. Nhưng cậu là người cuối cùng...”
“Tớ đã nói với mẹ, khi tớ chết, tớ vẫn muốn được đeo chiếc nhẫn này. Vì đó là nhẫn cầu hôn mà Nguyên đã tự tay đeo cho tớ...”
Nước mắt tôi rơi nhanh thật nhanh trên chiếc nhẫn lạnh ngắt trong lòng bàn tay.
Sân thượng này vẫn như bảy năm về trước, ngập gió và nắng. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại mình tôi, và gió trên sân thượng thét gào.
Bạn vừa lắng nghe truyện ngắn Chỉ còn gió trên sân thượng được gửi đến từ tác giả Tiêu Dao. Bạn thân mến! Tình yêu năm 17 tuổi có khi chỉ như cơn gió thoảng mây trôi, cũng có khi chỉ như những giấc mơ thoáng qua. Giấc mơ nào cũng có giới hạn và rồi đến lúc chúng ta sẽ phải tỉnh mộng. Tiếp theo mời bạn lắng nghe:
Truyện ngắn: Giới hạn của những giấc mơ (Đinh Hồng Nhi)
Tôi giống Lọ Lem, tôi mất mẹ từ lúc mới lọt lòng. Bố tôi tái hôn với người phụ nữ khác mà suốt đời tôi không thể gọi “mẹ”. Tôi có một người chị kế. Nhưng khác Lọ Lem, tôi không bị mẹ kế đối xử tệ bạc bởi vì bà ấy chẳng hề để ý gì đến tôi. Và bố cũng vậy.
Tôi là người không có tình yêu thương, thế nên, tôi khao khát một người yêu mình.
Năm mười ba, tôi thích cậu bạn cùng lớp nhưng cậu ấy có bạn gái.
Một năm sau, tôi để ý một anh lớp trên cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ. Kết quả anh ấy từ chối lời bày tỏ của tôi bằng nụ cười thật buồn.
Lên cấp 3, chỉ mới giữa năm lớp mười thì tôi bắt đầu rung động trước cậu bạn trong lớp luyện Văn. Và cậu ấy thích thầm cô bạn thân của tôi.
Tôi phải từ bỏ, bắt đầu chuyến hành trình kiếm tìm yêu thương khác dù bản thân chẳng mang chút hy vọng nào.
Khi mười bảy, tôi không thích nữa mà là yêu. Thích là khi trái tim đập liên hồi mà lại ngại chẳng nói được lời nào khi đối diện với người ấy. Còn yêu lại khác. Mọi thứ đều rất nhẹ nhàng. Luôn cảm thấy mỗi cái nhìn của người ấy như chạm vào tận sâu bên trong tim mình. Và yêu, không nói bằng lời mà bằng đôi mắt luôn hướng về người ấy.
Năm mười bảy, tôi yêu cậu...
Gặp gỡ
Tôi quen cậu vào buổi chiều mưa. Giờ tan học, sân trường vắng vẻ. Mưa rơi nặng hạt. Những giọt nước lạnh giá buông mình xuống tâm hồn cô đơn của tôi. Đứng dưới mái hiên dãy phòng học, tôi nhìn vào khoảng không phía trước với đôi mắt trống rỗng có chút tê dại. Tôi không thấy gì ngoài một màu trắng xoá.
Mãi đến khi bên tai không còn nghe tiếng mưa rơi ù đặc nữa mà thay vào đấy là một giọng hát khe khẽ. Nhỏ nhưng tôi nhận ra sự mượt mà trong trẻo của nó.
“Hold another hand while the hand's still without a tool
Drown into eyes while they're still blind
Love while the night still hides the withering dawn.”
Tôi biết bài hát này. Tôi chắc chắn là mình biết nó. Tôi quay lại nhìn, là một nam sinh, tôi đoán là cùng khối với tôi. Như phát hiện tôi đang nhìn nên cậu càng hát to hơn ban nãy. Dẫu vậy, thanh âm êm đềm đó vẫn không phá tan tiếng mưa rơi dữ dội ngoài trời. Hẳn, cậu muốn một mình tôi nghe là đủ. Bất chợt, cậu ngừng rồi chậm rãi xoay qua. Thật lạ lùng, cậu không có gì nổi bật. Thế mà sự không nổi bật đó lại khiến tôi phải chú ý.
- Biết bài này? - Cậu mỉm cười hỏi.
- Biết. While your lips are still red của Nightwish.
- Thích chứ?
Tôi gật khẽ. Cậu nhoẻn miệng cười rồi lại chuyển ánh mắt vào những hạt mưa vô định đang tưới mát cho trần gian, ngâm lên các ca từ Tiếng Việt.
- Nắm lấy tay nhau khi bàn tay còn chưa vấy bẩn. Chìm sâu vào đáy mắt khi chúng hãy còn đang mơ màng. Hãy yêu khi đêm đen còn giấu được buổi bình minh úa tàn.
Tôi yên lặng đứng nghe, có điều gì đó đang len lỏi vào lòng tôi. Khi cậu vừa hát xong, một khoảng lặng kéo đến giữa hai người. Nhưng mấy giây sau, cuộc nói chuyện của chúng tôi lại bắt đầu bằng câu hỏi lạ lùng từ cậu:
- Có biết vì sao Lọ Lem lại bỏ chạy lúc nửa đêm?
- Vì Lọ Lem không muốn làm trái lời bà tiên.
Tự dưng cậu bật cười. Tôi im lặng. Tôi không thấy có gì buồn cười trong câu mình vừa đáp. Nên tôi đoán, cậu cười vì điều khác.
- Về nhà tìm trên Google câu trả lời nhé.
Cậu khịt mũi khi nhìn qua tôi. Tôi vẫn không nhìn cậu, ánh mắt lãng đãng nhìn ở nào đấy nhưng lòng đang nghĩ ra lời giải đáp khác cho câu hỏi kia.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và cậu chỉ gói gọn có bao nhiêu từ đó thôi.
Để ý.
Thật bất ngờ là chúng tôi học cùng lớp. Cậu ngồi bàn cuối. Tôi gần như không hề biết mặt mũi của những ai ngồi từ bàn bốn trở xuống dưới. Bàn tôi, thứ ba. Lần thứ hai gặp lại, cả hai cũng nói với nhau rất ít. Vẫn là các câu hỏi cộc lốc. Lạ là, tôi và cả cậu đều chẳng hề hỏi tên đối phương.
- Cùng lớp. Bất ngờ nhỉ? - Cậu lại mỉm cười.
Tôi gật đầu.
- Đi xe buýt về nhà sao? Có gì chiều nay cùng về.
- Tuỳ. - Tôi lơ đễnh đáp.
- Mà đã tìm ra câu trả lời kia chưa? Về Lọ Lem đó.
Cậu nhắc tôi mới nhớ. Vì tôi nghĩ điều này không quan trọng. Lúc khác search tìm cũng được, nhưng tôi thấy cậu có vẻ hơi thất vọng.
- Mau tìm đi.
Cậu xoa đầu tôi, chun mũi. Khi cậu đi, tôi đưa tay lên mái tóc còn vương chút hơi ấm từ cậu. Một điều lạ lùng nhưng nhẹ nhàng xuất hiện trong tôi.
Nắm tay.
Xe buýt chiều đông. Cậu mất kiên nhẫn khi phải chờ dòng người đang chen lấn. Bên cạnh, tôi vẫn thờ ơ. Với tôi, về sớm hay trễ đều như nhau. Chợt, tôi nghe tiếng sấm. Ngước mặt lên, tôi không còn thấy bầu trời ráng chiều tuyệt đẹp nữa mà là một màu đen kịt, thỉnh thoảng có những đường sét sáng rực như muốn xé toạc các đám mây đang giăng đầy. Sẽ mưa to đây. Tôi nhủ thầm rồi phát hiện mình chẳng mang dù. Đột ngột, bàn tay ai đó nắm lấy tay tôi đồng thời kéo nhanh. Chưa kịp định hình thì vài phút sau, tôi phát hiện mình đã ở trên xe buýt. Tôi cảm nhận được hơi ấm cùng cái nắm giữ rất chặt. Quay qua, là cậu.
Xe buýt đông đến nỗi không còn chỗ ngồi và chúng tôi phải đứng chen chúc cùng nhiều người khác. Tôi thường ghét khoảng không gian chật chội. Nhưng ngay bây giờ, tôi lại nhận ra nơi này chỉ tồn tại duy nhất hai đứa. Hẳn, đây là lần đầu tiên tôi không bị bỏ rơi ở phía sau. Là lần đầu tiên, tôi thấy một bàn tay to lớn như thế. To hơn cả tay tôi rất nhiều. Và cũng là lần đầu tiên, ánh mắt luôn lơ đễnh của tôi chỉ hướng vào tấm lưng của một người con trai.
Hai chúng tôi xuống cùng một trạm. Sự trùng hợp lần thứ hai. Nhà tôi ở hướng kia, còn cậu hướng ngược lại. Nhưng cả hai chưa thể về nhà được. Vì không ai nào mang theo dù. Tôi và cậu nhìn nhau. Đúng lúc bao tử tôi “biểu tình”. Âm thanh phát ra từ cái bụng xẹp lép của tôi làm cậu bật cười. Tôi vẫn im lặng. Đưa tay gãi đầu, cậu đảo mắt nhìn như tìm kiếm thứ gì trong màn mưa dày đặc. Mau chóng, cậu khều nhẹ vai tôi và chỉ về phía xa, nơi có chiếc xe phá lấu bốc khói nghi ngút.
Cậu lôi trong cặp ra chiếc áo gió xanh sậm, mở rộng ra, choàng lên đầu. Rất nhanh, cậu gọi tôi. Bước lại gần, tôi để đầu và vai mình nằm dưới áo gió đang mở. Quay qua, cậu nhoẻn miệng cười tinh anh xong nói to: “Một, hai, ba!”. Hai chúng tôi rời khỏi trạm chạy hối hả đến chỗ xe phá lấu. Cái áo không đủ che hết hai người nên mỗi đứa đều bị ướt gần hết. Bỏ mặc điều ấy, cậu bảo ông chủ bán ngay hai bánh mì phá lấu. Tôi chưa phủi hết nước trên vai xuống thì một ổ bánh mì đưa ra trước mặt. Ngước nhìn, tôi thấy cậu lại cười, nhe cả hàm răng.
- Ăn đi. Đói xỉu, mệt.
Nói đùa nhưng cũng là thật. Lời lẽ cộc lốc nhưng đầy quan tâm. Cậu đặt ổ bánh mì vào hai lòng bàn tay tôi. Vác chiếc áo gió ướt lên vai, cậu ăn ổ bánh của mình. Chậm rãi, tôi cũng ăn. Bột mì ấm nóng. Phá lấu thơm nức.
- Nhà ở gần đây hả?
Tôi gật đầu, vẫn nhai nhóp nhép. Còn cậu nuốt trọn miếng cuối cùng, đề nghị:
- Vậy sáng mai, hẹn ở trạm này cùng đến trường nhé.
Tôi tiếp tục gật. Cậu đưa tay xoa đầu tôi, chun mũi. Đôi mắt sáng ngời của cậu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ăn nữa. Tôi nhận ra có điều gì rất nhẹ nhàng len lỏi trong mình. Hạ ổ bánh xuống, tôi đưa mắt nhìn làn nước trắng xóa. Lòng thầm ước, giá như mưa đừng tạnh. Tôi muốn cùng cậu đứng dưới mái lều bạc của xe phá lấu đến lúc chán mới thôi. Từng giọt mưa lạnh giá buông mình xuống khoảng trống cô đơn của buổi chiều bình yên. Để rồi những năm sau tôi không thể quên.
Giây phút đó.
Những cảm xúc mới mẻ.
Bánh mì phá lấu. Chiếc áo gió ướt đẫm mưa. Vẫn không một câu hỏi tên.
Cùng trái tim non nớt của tuổi mười bảy.
Kẻ thứ ba.
Một buổi sáng sau ba tháng, tôi chờ ở trạm xe buýt. Chẳng quá lâu khi tôi thấy cậu xuất hiện từ xa. Nhưng không phải một mình... Đi bên cạnh cậu là một cô nữ sinh khác. Rất lạ. Cậu cười rạng rỡ với cô gái mà không phải tôi. Hai người họ bước đến gần. Tôi không rõ lúc đó cậu đã nói gì bởi mắt tôi chỉ hướng vào cô bạn xa lạ kia. Cô ấy đẹp. Có giọng nói êm dịu như tiếng đàn. Cô ấy chào tôi.
Xe buýt đến, cậu nắm tay cô nữ sinh đó rồi bước vội lên xe. Tôi ở phía sau, nhìn theo họ. Tôi thấy những sợi tóc đen của cậu trong làn gió sớm, vấn vương cánh hoa tàn. Tôi thấy tấm lưng rộng lớn ấy vô tình quay đi hờ hững. Và tôi đã thấy tay trái cậu nắm lấy tay phải của một cô gái khác mà không phải tôi.
Ba chúng tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Cậu ở giữa, tôi bên trái còn cô bạn nọ bên phải. Suốt trên đường đến trường, cậu hầu như chẳng nhìn qua chỗ tôi dù một lần. Mắt cậu, môi cậu, cơ thể cậu với cả trái tim cậu chỉ hướng về nơi khác - ở đó không hề có tôi tồn tại. Buồn bã, tôi nhìn ra ngoài cửa xe. Nắng lung linh nhảy múa, chốc chốc đổi màu. Gió vờn đuổi những cánh hoa.
Tôi phát hiện lòng trống rỗng lạ thường.
Lần đầu tiên sau ba tháng làm bạn nhau, cậu không để ý đến tôi.
Xe buýt dừng ở trường học của cô bạn đó. Lúc cô ấy xuống xe, tôi thấy cậu vẫn không rời mắt khỏi mái tóc mượt mà tung bay trong gió. Cái nhìn vương mùi tiếc nuối. Còn tôi vẫn thế, mắt chỉ luôn hướng về một phía - là cậu.
Xuống trạm. Cả hai chẳng hiểu sao cứ dõi theo bóng dáng chiếc xe buýt. Rồi tự dưng cậu quay qua hỏi:
- Vừa rồi biết ai không? - Tôi lắc đầu, cậu tiếp - Bạn gái.
Dường như nắng đã ngừng nhảy múa. Gió cũng thôi đùa giỡn. Hai trái tim bắt đầu không còn chung nhịp đập. Điều đó lại đến với tôi một lần nữa...
Hôm ấy, lần đầu tiên sau ba tháng tôi đã không cố gắng nắm lấy tay trái cậu.
Hộp nhạc khuyết.
Bạn gái cậu qua Nhật du học theo yêu cầu từ bố mẹ. Buổi chiều trước ngày cô ấy đi, cậu rủ tôi đến cửa hàng lưu niệm mua quà. Đi hết một lượt xem từng món trong tủ kính, cậu liền dừng lại khi thấy một hộp nhạc cổ rất đẹp. Không chần chừ, cậu cầm lên xem.
Mở nắp ra, bên trong có cặp tình nhân bằng gỗ đang ngồi trên xích đu, nét mặt rất hạnh phúc. Kế bên là trục quay, trên mỗi thanh trục là những gai nhỏ nổi lên xếp gần nhau để thanh sắt đánh vào kêu thành tiếng khi lên dây cót. Tôi cứ chăm chú nhìn cái vật lạ lẫm ấy trên tay cậu. Tôi thật sự thích nó. Tôi nghe cậu khen và xoay qua:
- Mua cái này nhé?
Tôi chẳng biết vì sao mình lại không muốn mất nó. Vì vậy tôi nói dối. Lần đầu tiên tôi không thành thật khi nhìn cậu:
- Không đẹp.
Tôi nhận ra sự thất vọng trên mặt cậu khi đặt hộp nhạc đẹp đẽ đó xuống kệ. Cậu quay gót, tiếp tục tìm kiếm món quà khác. Còn tôi, vẫn nhìn vật bằng gỗ ấy.
...Tối về nhà, tôi lấy hộp nhạc đặt lên bàn học. Ngồi xuống ghế, tôi vừa nhìn từng đường nét chạm khắc trên hộp vừa đưa tay vặn dây cót. Trục quay. Thanh sắt đánh vào những cái gai nhỏ. Lên dây cót. Âm nhạc vang nhẹ nhàng. Bài hát của tiếng sáo du dương nhưng nghe hơi lạ, hình như bị thiếu nốt. Không trọn vẹn.
Ban nãy khi mua hộp nhạc, tôi có hỏi bà chủ về việc này. Bà kiểm tra rồi nói nó bị mất một cái gai nên chất nhạc bị đổi. Bà bảo tôi hãy chọn cái khác.
Hộp nhạc khuyết?
Hay thật. Âm thanh cũng bị khuyết. Tôi từ chối và vẫn chọn cái hộp đó. Vì nó là thứ cậu đã chạm vào. Đã thích. Dù có đổi cái khác giống hệt thế cũng không thay thế được. Và bởi, nó giống tôi - một kẻ mang tâm hồn khiếm khuyết.
Đau đớn.
Suốt ba tháng tình bạn, tôi thường yêu cầu cậu giơ tay trái ra để tôi nắm lấy bằng tay phải. Nhiều lần cậu thắc mắc hỏi lý do. Tôi lắc đầu không đáp.
Sau một tháng từ khi bạn gái qua Nhật, giờ ra chơi, cậu hẹn tôi lên sân thượng. Vẫn là thích sự yên tĩnh. Vẫn thích được sưởi nắng và ngửi mùi gió. Cậu đứng lặng lẽ, mắt hướng về phía xa xăm nào đấy, nơi nắm giữ trái tim cậu.
Từ dạo ấy, cậu trầm tư hơn. Ít cười. Ít nói đùa. Ít xoa đầu. Ít nhìn tôi. Đôi khi cả hai đang nói chuyện thì chỉ một chút thôi là cậu đã không còn để ý đến tôi nữa. Còn tôi, vẫn âm thầm nhìn cậu. Chẳng lúc nào ánh mắt tôi rời khỏi cậu.
- Nè. - Cậu thình lình gọi tôi - Mình sẽ qua Nhật đấy.
Tôi đứng yên. Gương mặt không chút cảm xúc. Giống hệt lần nghe cậu giới thiệu về người bạn gái, ngay lúc này tôi đã nghĩ mọi thứ đều không tồn tại. Tôi biết Nhật Bản, nơi của hoa anh đào với kimono. Nơi trong tâm khảm tôi là món sushi, cố đô Kyoto, núi Fuji và công viên Kenrokuen đẹp nhất vào những mùa hoa anh đào nở muộn.
Nhật Bản cách Việt Nam 3600km. Cậu cũng sẽ cách tôi dài như vậy...
- Muốn ở bên bạn gái?
Cậu gật đầu rồi hỏi ngược lại tôi:
- Đã tìm câu trả lời về Lọ Lem chưa? Khi nào tìm ra thì sẽ hiểu thôi.
Tôi quên mất rồi. Đã bốn tháng mà tôi vẫn chưa tìm ra đáp án. Nhưng liệu giờ điều này còn quan trọng khi mà cậu sắp rời xa tôi?
- Bản thân không muốn chờ đợi như thế nữa.
Lắng nghe từng lời tâm sự buồn bã của cậu, tôi không khóc. Kỳ lạ. Nhưng giọng cậu như thể chạm vào tận tim tôi.
Tôi không muốn nghe tiếp.
Làm ơn hãy dừng lại.
Tôi chẳng hề biết xe buýt đến trạm chỉ khi nghe tiếng gọi của cậu. Đưa mắt nhìn, tôi thấy cậu chậm rãi bước lên xe. Tôi thấy tay trái của cậu buông thõng. Tay phải đưa lên, toan nắm lấy tay cậu nhưng tôi đã ngừng lại. Một sức mạnh vô hình trói chặt chân tôi. Kết quả là...
Khi lên xe buýt, cậu mới giật mình phát hiện tôi không lên cùng. Qua cửa kính đã đóng, tôi thấy cậu nhìn vẻ ngạc nhiên khó hiểu. Cậu liền đập tay vào cửa, gọi. Nhưng rõ ràng tôi không nghe được giọng cậu.
Xe buýt lăn bánh, mang cậu đi xa dần.
Tôi nhìn theo. Thấy lòng trống trải đến tê dại. Tôi không muốn nắm tay cậu nữa. Tôi sợ mình sẽ không thể buông. Dù cho vạn lần tôi nắm tay trái của cậu thì trái tim ấm áp đó mãi mãi vẫn không thuộc về mình.
Tôi áp mặt vào hai lòng bàn tay. Lắng nghe nhịp thở nặng nề và đau đớn của chính mình. Tôi không lên xe vì... Chỉ có như vậy cậu mới chịu quay lại nhìn tớ.
Ngày một tháng tư.
Gia đình tôi phải qua Anh vì bố tôi chuyển công tác. Tôi đi trước cậu. Là ngày mai. Nhưng tôi không nói gì với cậu hết. Buổi chiều cuối cùng, tôi quyết định sẽ nói cậu nghe ba từ. Tôi biết rõ kết quả thế nào nhưng tôi muốn một lần được nói ra.
Vì nếu không được ai nghe thấy, chắc chắn sẽ rất cô đơn.
Khi cả hai xuống trạm xe buýt đầu đường thì tôi liền nói câu:
- Tớ yêu cậu.
Cậu nhìn tôi, hiện rõ vẻ bất ngờ lẫn kinh ngạc. Gương mặt tôi vẫn không chút cảm xúc. Nhưng tiếp theo, tôi đã nở nụ cười tươi tinh nghịch.
- Hôm nay là ngày cá tháng tư.
Nghe xong, bấy giờ cậu mới ngớ ra. Tiếp, cậu ôm bụng cười lớn. Cậu bảo, bản thân suýt đứng tim vì nghĩ ban nãy tôi nói thật.
Tôi vẫn cười. Nước mắt chảy vào tim.
- Ôm một cái nhé. - Tôi chợt yêu cầu - Mốt qua Nhật rồi, rất lâu mới gặp.
Ban đầu cậu lặng thinh không đáp nhưng sau đó một cách nhẹ nhàng, cậu ôm tôi vào lòng. Lần đầu tiên, tôi được cậu ôm. Lần đầu tiên, đứa con gái không bộc lộ cảm xúc như tôi lại khóc. Từng giọt nước mắt lăn dài là từng lời tôi cầu xin thời gian hãy dừng ở đây. Tôi là một đứa ngốc nghếch. Không đủ can đảm nói thật lòng mình, mà chỉ có thể bày tỏ tình cảm trong ngày cá tháng tư.
Ngày thường, người ta hay nói dối, nhưng trong ngày nói dối, người ta luôn nói thật.
Trong vòng tay ấm áp đó, tôi thầm cảm ơn vì cậu đã xuất hiện trong cuộc đời mình. Dù tôi yêu cậu trong đớn đau, thầm lặng nhưng tôi thật sự hạnh phúc.
Bởi...
Trái tim tôi đã đủ dũng cảm để yêu lần nữa.
Chiều buông. Tôi và cậu cùng rảo bước về. Lần cuối cùng, tôi đã đưa tay phải ra có ý muốn nắm tay trái cậu. Lúc tạm biệt, tôi là người buông tay trước. Tôi tự nhủ, mình chỉ khóc khi cậu đã quay lưng. Và khi những ngón tay vừa rời xa nhau là nước mắt tôi chực trào. Gương mặt ướt đẫm.
Bóng dáng nhỏ bé của cậu bị màn đêm bao phủ. Xa dần. Xa dần.
Lần nữa, số phận lại đẩy người tôi yêu thương rời khỏi cuộc đời tôi...
Tôi đứng trước cửa. Bật khóc. Tay phải tôi, còn vương hơi ấm cậu, buông xuôi.
Chỉ có tay phải mới nắm được tay trái. Và vì tay trái gần với con tim nhất.
Không phải Lọ Lem nào cũng là nữ chính trong cuộc đời người con trai họ yêu. Cũng không phải lúc nào kết cục sẽ là họ sống hạnh phúc với nhau mãi mãi.
Vì sao Lọ Lem lại bỏ chạy lúc nửa đêm?
Là để chúng ta biết rằng, cái gì cũng có giới hạn của nó. Kể cả những giấc mơ.
Cậu không muốn mình cứ mãi mơ giấc mộng vô thật nên quyết định bay đến đất nước Phù Tang để gặp lại tình yêu của mình.
Có lẽ, tôi cũng nên như vậy. Đã đến lúc tôi phải thức dậy, thoát khỏi giấc mơ vô vọng này và lại bắt đầu chuyến hành trình kiếm tìm yêu thương khác.
Năm mười bảy, mọi cô gái đều muốn mình sẽ là duy nhất trong mắt người đó.
Có những khoảng cách, dù nhỏ đến mấy, chẳng hạn là khoảng cách giữa hai bàn tay nhưng mãi mãi họ vẫn không thể chạm đến được.
Dù vậy, những cô gái mang trái tim mười bảy ấy đã mạnh mẽ đấu tranh cho tình cảm không được đền đáp bằng tất cả những gì mình có.
Đủ non nớt. Đủ trưởng thành. Đủ cuồng si. Đủ thầm lặng. Đủ đau. Đủ yêu. Và đủ hiểu: Một lúc nào đó phải buông tay.
Tình đơn phương như giọt cafe, vừa đắng vừa ngọt. Tình đơn phương không cần đền đáp và cảm ơn vì người ấy đã xuất hiện trong đời.
Tạm biệt tuổi mười bảy.
Tác giả: Tiêu Dao, Đinh Hồng Nhi
Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang