Chiều ru vườn nắng

Thứ năm - 22/02/2024 22:36
Hạnh phúc của một đứa con xa nhà có lẽ là những khi lòng ăm ắp tủi hờn được trở về căn nhà quen thuộc, tựa vào vai áo mẹ sờn mà tưởng như mình mới lên năm lên mười, bỏ lại sau cánh cổng bao khó nhọc của một người dở dang bài học trưởng thành.
 
Tôi thèm ngắm mặt trời cam rực buổi hoàng hôn, mỗi một khắc lại khuất dần sau những rặng cây rậm rạp phía bên kia hồ. Thèm đi qua khu chợ cóc buổi chiều tà, nhìn người ta thong thả mua một vài món đồ rồi quay xe về lại những ngõ nhỏ thân thương. Tôi nhớ nhà rồi, nhớ cái xóm người tứ xứ kéo về cư ngụ bao nhiêu năm nay. Nhớ mảnh vườn mùa này cây úa lá, vạt cải mẹ trồng xanh rì ru êm từng chiếc lá vàng rụng rơi lả tả. Nhớ con mèo cả ngày bị cột quanh sân sau, hễ bước lại gần sẽ lăn kềnh ra đất, khoe chiếc bụng tròn ủm chờ người vuốt ve. Nhớ con Ki già ngày càng chậm chạp, chẳng thiết tha tìm cơ hội để vọt ra khỏi cổng đi rong chơi khắp xóm lạ xóm quen.
 
Tôi lại cùng chiếc xe tay ga đã phủ bụi của mình rong ruổi trên cung đường dài như vô tận. Cung đường băng qua những đồi, những ruộng, qua cả những lô cao su xanh mát không thấy điểm dừng. Cung đường nhấp nhô, nhìn từ xa những con dốc hạ thấp xuống vùng trũng rồi cao lên dần dần. Từng chiếc xe di chuyển không ngừng, trông xa như một món đồ chơi còn nhiều năng lượng. Cung đường đưa tôi về phía chân trời, nơi những nóc nhà in hằn lên tấm phông xanh ngắt bồng bềnh mây trắng phía xa xăm. Điểm cuối của con đường là cổng chào Huyện Bàu Bàng quen thuộc, nơi tôi chỉ cần chạy qua là gần như đã về đến nhà. Nơi ồn ào, náo nhiệt, khác hẳn với phía bên này chỉ có con đường thăm thẳm với những khoảng vắng lặng phần đa.
 
Tôi nhớ nhà. Nhớ nụ cười của mẹ. Nhớ chất giọng của cha. Nhớ áo mẹ xanh sẫm những vệt mồ hôi còn loang chưa kịp ráo. Nhớ đôi giày cha nặng trĩu từng bước chân lao động miệt mài. Nhớ cả những câu cằn nhằn lẫn những lời nhẹ nhàng trách yêu. Nhớ thế, nên về…
 
Về với bình yên một buổi chiều quê chẳng rầm rì xe cộ, tin tin tiếng còi ngân lên quá vội. Về ra sau vườn ngắm từng ngọn cây chiếc lá, nhìn những già cỗi xen lẫn với sinh sôi. Trên cây vú sữa hơn chục năm tuổi với những chiếc lá óng ánh màu nâu tía là chi chít những quả xanh đã long lóng bằng nắm tay. Cây bưởi bên hông nhà mới hôm nào còn ngào ngạt đưa hương hoa thơm nồng nàn trong trận mưa cuối hạ, bây giờ đã héo khô, chỉ còn lại những cành gầy trơ trụi. Mấy trái mãng cầu đen kịt vẫn vắt vẻo trên cành, luyến tiếc chưa chịu buông xuống một phần đời đã tắt. Cây cao su mấy chục mét bên vườn nhà hàng xóm cũng đã lấm tấm màu vàng cam xen lẫn những chồi lá xanh mơn mởn mới tựa hình. Cái cũ kỹ, già nua tồn tại song song cùng những điều tươi mới, hứa hẹn một mùa đổi thay, tái sinh lại đất trời đón tân niên khấp khởi.
f8641e7f0a889fc2b524c7c6b343429f_(1)
 
Tôi bước đi giữa khu vườn của mẹ. Nhìn những khóm nha đam đã xanh trở lại, nhiều bẹ lá hơn, khép nép dưới gốc những cây mùi tàu đã già, cuống hoa vươn dài lên cao, đung đưa những nụ hoa xanh rì theo cơn gió thoảng. Đám dong mẹ trồng đã cao hơn mét, xanh rì xúm xít vào nhau đợi tới ngày mẹ cắt vào cho ba lấy lá làm bánh chưng ăn Tết. Đến cả những lá đu đủ trên cao cũng ngả sang màu vàng, héo quắt và vắt vẻo trên ống cuống, luyến tiếc chưa thả mình rơi về đất mẹ. Trên thân cây na có trái non mới nhú, xanh mơn mởn như màu lá và tròn tròn như một trái nhãn lồng đương căng. Tôi nhìn theo trái na nhỏ xíu đang dính chặt trên cành cây khẳng khiu, kiên trì bám trụ. Lũ kiến kéo nhau thành đàn bu khắp xung quanh. Tôi chẳng hiểu trái na nhỏ hăng hăng có gì thu hút những sinh vật háu ăn màu đỏ cam kia nữa. Chỉ thấy chúng tung tăng hành quân trên cành cây lúc nào cũng rung rinh vì cơn gió chiều không ngừng thổi.
 
Tôi cầm điện thoại chụp ảnh vu vơ. Khu vườn cuối chiều khô nỏ đất, khô nỏ cả những chiếc lá đã rời cành tự lúc nào. Ở phía đằng tây, mặt trời ánh lên những vệt sáng màu cam rực rỡ cuối cùng của ngày rồi khuất dần sau những tàu lá chuối chưa bung căng ra khỏi noãn. Bóng của những tàu lá chuối vươn cao in lên nền trời buổi hoàng hôn thành hình thù đen thẫm. Tôi khẽ mỉm cười ngắm sự sống quanh mình vẫn điềm nhiên diễn ra, mặc cho lòng người có bình yên hay tơi tả.
 
Cảm giác được về nhà cũng như khi được trở về tuổi nhỏ, về với những ngày chưa vướng bận âu lo. Con người ta càng lớn càng khát thèm những giản đơn hạnh phúc, thèm được bước trong những ánh dương còn sót lại của ngày tàn để lắng nghe chiều ru vườn nắng. Khi mặt trời tan biến vào đêm đen cũng là khi chuẩn bị cho một ngày mới sẽ sớm bừng lên cùng những tia nắng rực rỡ đến nao lòng. Và những ngày được ở gần cha mẹ là những ngày ta còn cớ để thong dong.
 

Tác giả: Nguyễn Thị Trà My - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập51
  • Máy chủ tìm kiếm4
  • Khách viếng thăm47
  • Hôm nay14,252
  • Tháng hiện tại159,601
  • Tổng lượt truy cập9,865,453
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây