Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ mặc dù không rực rỡ nhưng có thật nhiều cảm xúc đặc biệt. Tớ sẽ tập quên đi cậu, quên đi mối tình đơn phương này. Và một ngày nào đó, tớ sẽ mỉm cười và nói cho cậu biết “Cậu là người tớ từng thương”.
***
Một mùa đông nữa lại đến. Chìm trong cái lạnh của mùa đông, tớ lại nhớ về cậu, người mà tớ thầm thương trộm nhớ.
Đã 7 năm trôi qua, tớ cũng chẳng nhớ trái tim tớ đã rung động bao nhiêu lần vì cậu, tớ cũng chẳng biết đã đánh mất trái tim mình từ khoảnh khắc nào, tớ cũng chẳng đếm bao nhiêu lần khóc ướt gối vì quá nhớ cậu.
Đôi lúc tớ tự giận bản thân mình ghê gớm, giận bản thân vì trái tim thầm trao cho một người mà chưa một lần dám mở lời, chưa một lần dám bày tỏ. Quá yếu đuối phải không cậu? Là một người con gái, tớ luôn nghĩ bản thân mình là người cầm được thì buông được, buông được thì bỏ được, là một người con gái tớ biết mình phải giữ giá, phải vì thanh xuân của mình mà mạnh mẽ.
Là một người con gái, tớ biết không nên trao trái tim mình cho một người quá lâu mà đã biết trước là không bao giờ kết trái ngọt được. Tớ biết, tớ nghĩ rất nhiều nhưng tớ không biết phải thực hiện như thế nào.
Tớ không biết phải làm sao để xoá hình bóng cậu đã ăn sâu vào trong tâm trí, không biết phải làm sao để không theo dõi cậu trên mạng xã hội, không biết phải làm sao để ngừng nghe ngóng tình hình của cậu. Những việc đó đã trở thành thói quen, đã trở thành một phần của cuộc sống tớ. Quá là yếu đuối phải không cậu?
Đôi lúc tớ nhớ lại không biết bản thân mình đã thầm thương cậu từ lúc nào. Là lúc cậu chia sẻ cho tớ nửa ổ bánh mì vì tớ vội chưa kịp ăn sáng, là lúc ánh mắt chúng ta lỡ chạm phải nhau rồi vội quay đi hay là khi cậu đợi tớ hàng giờ để chở tớ về trên chiếc xe đạp cũ.
Tớ thương cậu từ những điều nhỏ bé và giản dị thế đấy. Có những lúc tớ muốn hỏi cậu một câu “Rốt cuộc cậu xem tớ là gì của cậu?” Nhưng câu hỏi ứ nghẹn nơi cổ họng chưa một lần dám đánh cuộc, chưa một lần dám mở lời .
Tớ biết, nếu hỏi ra thì chúng ta không là gì của nhau, kể cả là tình bạn. Vì tớ biết, những gì cậu làm không dành riêng cho mình tớ. Tớ đã nghẹn khóc khi biết cậu vì mua bánh mì cho Q mà chấp nhận chạy phạt 5 vòng quanh trường.
Tớ đã đau khi thấy ánh mắt cậu nhìn về hướng Q ngày càng nhiều. Tớ đã tủi thân khi thấy cậu hẹn đi uống nước nhưng lại nhắn nhớ rủ Q đi cùng. Còn nhiều và rất nhiều điều nữa. Những điều đó như nhát dao đâm vào trái tim tớ vậy. Vừa đau vừa chua xót.
Đôi lúc tớ cảm thấy bản thân thật xấu xa vì đã chạnh lòng, đã đau khổ khi thấy hai cậu ở bên nhau. Tớ đã phải tự vấn lương tâm hàng trăm lần, từ dằn vặt lương tâm hàng ngàn lần vì cả hai đều là bạn tớ. Đáng lẽ tớ phải vui cho hai cậu mới phải, đáng lẽ tớ phải mỉm cười chúc phúc cho hai cậu mới phải.
Thầm thương là một việc rất đau khổ. Càng đau khổ hơn là vùng vẫy trong mối tính đó không biết làm thế nào để thoát ra. Đã 7 năm kể từ ngày tớ biết ánh mắt tớ dõi theo cậu quá nhiều. Một người, liệu có bao nhiêu lần 7 năm để nhớ, để yêu.
Thanh xuân của một người con gái, liệu có bao nhiêu lần 7 năm để hoang phí theo một mối tình không có kết quả. Bảy năm, với hàng nghìn đêm tớ bật khóc, hàng nghìn nỗi đau và sự tủi thân, tớ cũng cảm thấy mệt rồi. Vậy nên, tớ gói ghém lại nhé, gói lại tất cả bóng hình cậu, tất cả vết thương, tất cả nỗi đau và niềm vui của mối tình đơn phương này vào trái tim tớ.
Tớ nhận ra rồi, tớ đã làm tổn thương những người thương tớ chỉ vì cậu, một người không thương tớ. Điều đó là không nên có phải không.
Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ mặc dù không rực rỡ nhưng có thật nhiều cảm xúc đặc biệt. Tớ sẽ tập quên đi cậu, quên đi mối tình đơn phương này. Và một ngày nào đó, tớ sẽ mỉm cười và nói cho cậu biết “Cậu là người tớ từng thương”.
Tác giả: Nhật Nguyệt - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn