Đừng cố tìm kiếm sự bình yên ví vốn dĩ bình yên ở rất gần với chúng ta ngay từ những điều đơn giản nhất. Bình yên giống như một luồng gió mát thổi vào tâm hồn của tôi, xua tan đi nỗi lo toan mệt mỏi đang phải gồng mình gánh chịu để có thể thả hồn vào những điều mình đang có và cảm thấy hạnh phúc.
***
Có những ngày cuộc sống như đang trêu đùa với chính bạn vậy. Bao nhiêu chuyện buồn đều đổ xuống đầu bạn cùng một lúc. Rồi chỉ cần một tí không vừa lòng cũng khiến bản thân cảm thấy mệt mỏi và áp lực. Những ngày như thế chúng ta chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn được ngủ đi một lúc để có thể quên đi cuộc sống hiện tại.
Giữa cuộc sống bề bộn, có nhiều lần ta tự hỏi bản thân rằng sự bình yên vốn có nay đang ở đâu? Đừng cố tìm kiếm sự bình yên ví vốn dĩ bình yên ở rất gần với chúng ta ngay từ những điều đơn giản nhất. Bình yên giống như một luồng gió mát thổi vào tâm hồn của tôi, xua tan đi nỗi lo toan mệt mỏi đang phải gồng mình gánh chịu để có thể thả hồn vào những điều mình đang có và cảm thấy hạnh phúc. Bình yên có thể là một suy nghĩ thoáng qua mang lại nụ cười vô ưu, cũng có thể là một bản nhạc vang lên gắn liền với bao nhiêu ký ức đẹp.
Tôi cũng đã có một khoảng khắc bình yên thật đẹp và thật đáng nhớ. Đó là vào một buổi chiều gió mát, tôi cùng với đứa em lên một ngọn đồi nhỏ nằm giữa cánh đồng bao la. Ở nơi đây xung quanh được bao trùm lên bởi màu xanh của lá cây cối và màu xanh dương của bầu trời. Không khí thật trong lành và mát mẻ, làm cho tôi cảm thấy dễ chịu biết bao. Đâu đấy vang vọng bên tai là tiếng hot trong veo của những chú chim đang đậu trên các cành đây, mang theo đó là những tia nắng yếu ớt được chiếu xuống. Gió thoảng qua nhẹ tôi cảm nhận được mùi hương lúa phảng phất đâu đây thơm ngào ngạt. Tất cả đã tạo nên một bức tranh phong đầy thơ mộng.
Xa xa ở đằng kia là những lũ trẻ đang đi chăn trâu, chúng ngồi lên bãi cỏ xang mướt mà thổi sáo. Bên cạnh đó là một vài đứa trẻ đang thi nhau thả diều trên bầu trời rộng lớn, những cánh diều ấy đang bay cao vi vu trong chiều gió. Chúng vui đùa với nhau, tiếng cười thật giòn giã. Lúc này tôi thấy nơi đây một lúc một yên bình hơn, tôi có cảm giác như đây là nơi để tôi có thể tựa lưng vào những lúc mệt. Ngả lưng xuống tấm thảm cỏ xanh mềm mại, tôi ngước nhìn lên bầu trời rộng lớn và ước gì thời gian có thể trôi chậm lại để tôi có thể được ở thêm một lúc nữa.
Cuộc sống vẫn diễn ra, thế giới xung quanh thì vẫn tiếp tục. Tôi chỉ mong có được một khoảng khắc bình yên nào đó để lấn áp đi cuộc sống đầy căng thăng. Dù cuộc sống có nhiều áp lực, khó khăn như thế nào đi chăng nữa thì cũng hãy tìm cho mình một chút sự bình yên. Tìm về với bình yên sẽ giúp bạn gột rửa tâm hồn nhỏ bé bám đầy bụi bẩn. Hãy trân trọng những phút giây bình yên quý giá nào đó.
© Phuongmai – blogradio.vn
blogradio.vn - Vốn dĩ chẳng thể lừa dối ai, lại lừa dối chính mình, rõ ràng tim còn đau đi qua chốn ấy, vậy mà chẳng muốn tránh chỉ muốn tỏ ra rằng bình thản lắm mới đi qua, bình thản lắm mới đến đây, bình thản lắm mới không khóc… Vậy liệu rằng lúc đó có thật sự bình thản chưa?
***
Ly cà phê đen không đá ít đường trong một quán nhỏ, dưới ánh đèn liu riu, chợt đỏ chợt tắt hình như chỉ đủ để ai đó cần một không gian yên tĩnh. Tiếng nhạc nhỏ réo rắt từng nốt thăng trầm nhấn nhá của dòng nhạc xưa khiến những người cô đơn chẵng mấy ai yêu mến nơi này. Nhưng hôm nào quán này cũng đông kín người ra vào, vì hình như người cô đơn quá ít không đủ để làm quán thưa khách. Những vị khách tới đây điều là những cặp đôi hạnh phúc tay trong tay, vai kề vai, mặc cho thế giới bên ngoài là bóng tối hay ánh đèn rực rỡ, mặc cho bão tố hay trăng thanh gió mát, họ vẫn nói cười hạnh phúc bên nhau. Vậy bảo sao những kẻ cô đơn không thấy chạnh lòng mà chạy mất.
Còn tôi, cô gái bé nhỏ cũng trót lỡ đôi lần yêu thương, tim cũng đôi lần vụn vỡ rồi lại lành. Cứ ngỡ đôi lúc vô tình nhìn cảnh này lại sợ bị nhấn chìm trong thương tổn, sợ quá khứ ẩn nấp đâu đó lại kéo về bất chợt. Vậy mà lúc đó bỗng thấy bình yên đến lạ, tiếp tục cầm bút ghi đôi dòng theo cảm xúc:
“Bình yên là khi ở một mình vẫn không thấy lòng trống vắng
Là khi nhấp môi ly cà phê đắng, vẫn cảm nhận được vị ngọt của đường”
Phải chăng giông bão ngày ấy đã đi qua, yêu thương vụn vỡ nay đã lành hay trống vắng trong em nay đã thành thói quen không còn nhận ra nữa? Đúng vậy, đời sẽ bình yên khi lòng thôi dậy sóng, tổn thương của mình không còn tĩnh giấc khi thấy người ta hạnh phúc đó là khi vết thương xưa đã lành.
Buồn cười thật chứ, biết rất rõ ở đây chẳng phải là nơi dành cho mình, vậy mà lối đi nhỏ chỉ có hai ngã rẽ tôi vẫn vô tình nhầm lẫn, đưa mình vào quán nhỏ, một mình ngồi nghe nhạc viết sách, thi thoảng lại đưa ly cà phê nhấp môi. Lạ thay đâu phải chỉ mình tôi lạc lõng nơi này, và cũng đâu phải chỉ mình tôi đang loay hoay với dòng cảm xúc không tên.
Làn khói thuốc phà ngang trước mặt, lướt qua đôi tình nhân khẽ hất qua mũi làm tôi thấy khó chịu nhìn theo chủ nhân của nó. Lại thêm một gã thất tình tìm chốn bình yên đây mà. Là một anh chàng ngồi bàn trên tôi, có vẽ suy tư, trầm ngâm bên ly cà phê đen cùng điếu thuốc trên tay. Tôi không thích con trai hút thuốc. Nhưng nhìn anh tôi lại thấy đồng cảm và có chút gì đó muốn thêm vào thi vị cho câu chuyện hôm nay của mình. Tôi vẫn ngồi ở đấy, đằng sau lưng anh. Thoáng chốc tôi lại thấy anh cầm điện thoại lướt từng tấm hình của đôi nam nữ, tôi không phải là gián điệp xuất sắc nên chỉ đoán đó là hình của anh và người yêu. Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, lướt lên lướt xuống một hồi rồi lại đặt máy xuống phì hơi thuốc nhìn về phía đoàn khách đông vui ở phía đối diện đang quấn quýt nói cười như thể vội vàng kẻo trời sáng mất. Tôi chưa bao giờ thấy mình tò mò chuyện người ta đến như vậy, nhưng lúc đó thật sự tôi cũng hơi hỗ thẹn với chính mình vì nhất cử nhất động của anh điều lọt vào mắt tôi.
Đèn của quán cà phê không sáng lắm nên màn hình điện thoại của anh cùng với khoảng cách bàn trên bàn dưới giữa hai người đủ để tôi thấy rõ anh đang xóa dần từng bức ảnh mà anh vẫn nhìn ngắm nảy giờ. Vậy là tôi đã rõ, tôi vẫn là người hạnh phúc khi ngồi ở đây, vì thật sự lòng tôi chẳng có chút gì gọi là chạnh lòng khi nhìn cảnh người ta yêu thương quấn quýt, càng không thấy mình cô đơn vì còn có những kẻ còn cô đơn, còn đau lòng nhiều hơn tôi rất nhiều vẫn can đảm ngồi ở nơi đây. Như anh chàng này, chẳng phải là vì hoài niệm quá khứ nên mới đến đây sao, có khi anh ta còn khao khát, ước gì lòng mình trống rỗng như cảm xúc của tôi bây giờ đấy. Tôi chỉ ngồi đây tìm kiếm không gian yên tĩnh để viết lách, một mình nhưng không hề cô đơn. Thay vào đó tôi mượn cảm xúc của kẻ cô đơn lạc lõng trong chốn thiên đường của những đôi tình nhân này để khơi nguồn cảm hứng cho bài viết của mình.
Vẫn là câu nói cũ, đời sẽ bình yên khi lòng thôi dậy sóng. Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ vơi, nỗi đau nào rồi cũng sẽ dứt. Cơn sóng nào có dạt vào rồi cũng trở về với biển cả, nên hãy cứ để nó dạt dào rồi gió ngừng thổi biển sẽ bình yên. Lúc đó mới thật sự là bình yên, đừng tự tạo bình yên khi lòng còn giông bão.
Vốn dĩ chẳng thể lừa dối ai, lại lừa dối chính mình, rõ ràng tim còn đau đi qua chốn ấy, vậy mà chẳng muốn tránh chỉ muốn tỏ ra rằng bình thản lắm mới đi qua, bình thản lắm mới đến đây, bình thản lắm mới không khóc…
Vậy liệu rằng lúc đó có thật sự bình thản chưa? Chắc chắn là chưa, vì chẳng có ai vui vẽ mà cố gồng mình lên để chứng minh mình đang vui cả… Thế nên nếu lỡ rối bời trong khoảnh khắc nào đấy hãy bình tâm chờ ngày lòng thôi dậy sóng, ngày bình yên chưa bao giờ chạy trốn những người khao khát nó…