Tuy nhiên, tôi lại sợ mình sẽ bỏ cuộc giống như tôi đã từng làm với rất nhiều sở thích khác. Tôi sợ mình không đủ cam kết, không đủ bền bỉ để theo đuổi đam mê.
***
Tôi thích võ từ bé. Nhưng nhà không có điều kiện, nên tôi đành giữ cái sở thích ấy cho riêng mình. Hồi sinh viên, đi làm thêm có tiền, tôi đã rủ rê một cô bạn có chung sở thích để đi học. Học chưa được bao lâu, còn chưa có vốn liếng gì để phòng thân thì bạn ấy bỏ, thế là tôi cũng bỏ theo. Đến giờ thì quá tuổi để đi học rồi nhưng tôi vẫn cứ thích như thế. Mỗi lần xem phim hay đọc truyện, mắt tôi lại dán vào những cô nàng có võ: mạnh mẽ, tài trí, khí chất ngút ngàn một cách đầy ngưỡng mộ.
Tôi thích bơi từ cái thuở bắt cả chuồn chuồn ngô cho cắn vào rốn để biết bơi. Thích đến nỗi nó xuất hiện thường xuyên trong những giấc mơ của tôi. Tôi luôn mơ mình lướt nhẹ trên mặt nước, tung tăng ngụp lặn một cách điệu nghệ và tận hưởng. Thời gian cứ thế trôi, ngoảnh đi ngoảnh lại, các con cũng đã lớn mà tôi vẫn để trống giấc mơ thiếu thời. Thế là tôi quyết định đi học bơi với các con. Cuối cùng, với sự ham học hỏi của mình, tôi cũng nắm được kĩ thuật bơi cơ bản. Nhưng vì lười luyện tập, lúc lao xuống bể, tôi quên hết, lại vụng về, đạp nước phành phạch không thể nào giống như tôi đã mơ.
Tôi thích học tiếng Anh chủ yếu là vì sở thích đi du lịch của mình. Bỗng một ngày nào đó tôi giàu, tôi sẽ đi khắp các nước trên thế giới để thăm thú và trải nghiệm cuộc sống. Khi ấy đến một câu hỏi đường mà tôi cũng không nói được thì quê quá, lạc hậu quá. Kiến thức nền từ hồi học đại học và chứng chỉ B tiếng Anh của tôi theo thời gian, đã rơi rụng sạch. Vì vậy, tôi quyết định sẽ yêu lại từ đầu bằng phương pháp tự học theo bộ giáo trình của thầy AJ Hoge. Những ngày đầu tôi chăm chỉ lắm, tràn đầy năng lượng, quyết tâm. Nhưng rồi sau đó với hàng tá lí do chủ quan, khách quan, tôi học thưa dần và bỏ hẳn. Tôi đã phá sản kế hoạch giao tiếp thành thạo tiếng Anh trong 3 năm của mình.
Tôi thích đọc sách. Mỗi lần đọc sách, tôi như được nói chuyện với một người thông thái. Còn nếu là truyện hay tiểu thuyết thì tôi như được sống trong một thế giới khác với các nhân vật và tình huống mà tác giả đã sáng tạo nên. Tôi biết đọc sách có lợi như thế nào nhưng tôi lại không duy trì được thói quen đọc sách liên tục. Tôi mua sách tuỳ hứng và đọc sách cũng tuỳ cảm xúc từng ngày.
Chính vì thích đọc sách nên tôi cũng thích viết. Ban đầu chỉ là ghi chép lại những câu hay trong sách hoặc viết nhật kí để trò chuyện với chính mình. Sau đó thì tôi bắt đầu sáng tác, tôi viết truyện và thơ. Tôi thích cái cảm giác khi nhìn thấy bài viết của mình được đăng báo hoặc các nền tảng khác như blog. Nhưng tôi không viết liên tục hay có chủ ý rèn và nâng cao kĩ năng. Chỉ là khi nào có nhu cầu, tôi mới bắt đầu ngồi vào viết. Viết để vui, thế thôi.
Từ khi đọc 2 cuốn sách “Con đường trở thành Freelance Writer” và “Kinh doanh chuyên môn của chính mình” của Linh Phan, tôi nhận ra mình có thể phát triển kĩ năng viết, thậm chí có thể kiếm thêm thu nhập tốt từ viết. Tôi thấy ham. Tôi tham gia cộng đồng On Writing Daily và tìm được Lộ trình dành cho người mới bắt đầu học viết. Ở đây, tôi có thể thoải mái viết mà không sợ bị phán xét, không sợ mình chưa đủ trải nghiệm hay hiểu biết. Thế là tôi bắt tay vào luyện tập mỗi ngày.
Tuy nhiên, tôi lại sợ mình sẽ bỏ cuộc giống như tôi đã từng làm với rất nhiều sở thích khác. Tôi sợ mình không đủ cam kết, không đủ bền bỉ để theo đuổi đam mê. Vì viết là một hành trình dài, không phải một, hai năm mà phải là 10 năm, thậm chí lâu hơn nữa mới xây được thương hiệu cá nhân cho riêng mình. Nhưng khó khăn mà từ bỏ thì dễ quá. Chẳng phải tôi đã làm việc dễ nhiều rồi hay sao. Lần này, hãy thử làm khác đi, hãy làm như thể mình không còn cơ hội nào nữa.
Bởi đời là vô thường, tại sao không dấn thân để mình có thể sống cuộc đời rực rỡ như bông pháo hoa. Ai đó đã nói rằng: hãy theo đuổi sự xuất sắc, thành công sẽ theo đuổi bạn. Bởi vậy, tôi sẽ nỗ lực để trở thành phiên bản tốt nhất, mỗi ngày đều sẽ tốt hơn 1%. Còn bạn thì sao?