Rượu có gì mà nhiều người đam mê đến thế?

Chủ nhật - 15/12/2024 21:56
 Không một tiếng khóc, không một lời nói từ người nhà, không một ai chạy đến nắm lấy tay anh ta. Đơn độc và lặng lẽ. Anh ta đến cuối cuộc đời mà không ai hay biết, không ai để ý, chỉ có cái bóng của chính mình và những giọt rượu đã dẫn dắt anh đến đây.
***
3h sáng, bệnh nhân được người đi đường đưa vào. Vô danh.
Thật sự, tớ chẳng thể hiểu nổi, rượu bia có gì mà nhiều người lại say mê đến mức tự hủy hoại chính mình. Nhìn người đàn ông nằm đó, một cuộc đời đang dần lụi tàn trong sự im lặng, tớ cảm thấy mọi thứ xung quanh như chậm lại. Anh ta đơn độc, không một ai bên cạnh, không một lời nói, không một cái nắm tay ấm áp từ người thân. Trên cái giường cấp cứu lạnh lẽo, cơ thể anh ta cũng lạnh dần, hơi thở yếu ớt đến mức tưởng như nó đã rời đi từ lâu.
Glasgow 3 điểm – điểm thấp nhất của sự sống. Không còn một phản xạ nào, không còn một dấu hiệu nào cho thấy anh ta vẫn còn ở đây. Những gì còn lại chỉ là một cơ thể trống rỗng, như một cái vỏ bị bỏ rơi. Nội khí quản đã được đặt, cái ống đó như cố níu kéo chút hơi thở cuối cùng của anh ta, nhưng nó chỉ là một cuộc chiến vô vọng. Đồng tử anh ta đã giãn hết, mạch không bắt được, huyết áp hầu như không đo nổi. Anh ta như đang trượt dần, từng chút một, vào hư không.
Tớ đứng đó, nhìn vào đôi mắt đã vô hồn ấy, và tự hỏi: tại sao lại đến nông nỗi này? Tại sao người ta có thể tự đẩy mình đến cái ranh giới mỏng manh của sự sống và cái chết chỉ vì những giọt rượu? Tớ cảm thấy một nỗi đau âm ỉ, một sự trống trải nặng nề trong lòng ngực. Người đàn ông này, có lẽ từng cười đùa, từng sống một cuộc đời vui vẻ, nhưng giờ đây, anh ta chẳng còn gì ngoài sự im lặng đáng sợ, sự cô đơn tàn nhẫn trong giây phút cuối đời.

Ngừng tuần hoàn. Bác sĩ cố gắng ép tim ngoài lồng ngực, nhịp tim yếu ớt tưởng chừng đã mất từ lâu. Bàn tay của người bác sĩ mạnh mẽ, nhưng tớ biết, cuộc chiến này đã kết thúc từ trước. Mọi thứ đã quá trễ. Rượu – thứ chất lỏng mà nhiều người coi là vui vẻ, là niềm vui trong những buổi tiệc, đã âm thầm lấy đi tất cả. Nó làm mờ đi ý thức, bào mòn dần sự tỉnh táo, và giờ đây, nó cướp đi cả mạng sống.
Cậu biết không, tớ nhìn vào sự vô vọng này mà cảm thấy như đang chứng kiến sự mong manh của con người. Cái chết đến thật nhẹ nhàng, như một làn gió lướt qua, nhưng cũng thật tàn nhẫn. Không một tiếng khóc, không một lời nói từ người nhà, không một ai chạy đến nắm lấy tay anh ta. Đơn độc và lặng lẽ. Anh ta đến cuối cuộc đời mà không ai hay biết, không ai để ý, chỉ có cái bóng của chính mình và những giọt rượu đã dẫn dắt anh đến đây.
Có lẽ, nếu anh ta tỉnh táo, anh ta sẽ không chọn cách này. Anh ta có lẽ đã từng nghĩ rằng uống một chút rượu chẳng sao cả, rằng nó chỉ là niềm vui tạm thời. Nhưng niềm vui đó giờ biến thành cái giá khủng khiếp: sự ra đi không ai chờ đợi, sự mất mát mà không ai biết đến. Tớ không thể không nghĩ về sự đau khổ của chính anh ta, dù anh ta đã không còn cảm nhận được nữa. Nhưng cậu biết đấy, sự cô đơn này, sự ra đi không một ai kề bên, thật quá đỗi khủng khiếp.
Vô thường. Chúng ta ai rồi cũng sẽ ra đi, nhưng cái cách mà anh ta rời khỏi thế giới này – giữa sự lãng quên, giữa bóng tối không một chút ánh sáng – làm tớ nghẹn lại. Tại sao người ta lại dễ dàng đánh đổi cuộc sống của mình cho thứ chất lỏng chết chóc ấy? Chỉ vài ly rượu, và giờ đây, cả một cuộc đời đang trôi dần về phía hư không, lặng lẽ biến mất mà không ai hay biết.
Cái chết này, nó không đến như một sự giải thoát, mà như một nỗi đau dai dẳng, không chỉ cho anh ta, mà cho cả những người còn lại. Chúng ta nhìn vào đó và thấy được cái giá mà rượu đã mang đến. Đó không chỉ là sự kết thúc của một cuộc đời, mà còn là một lời cảnh báo thầm lặng, rằng mỗi lần chúng ta đánh mất bản thân mình trong những ly rượu, chúng ta đang tiến dần đến ranh giới của sự sống và cái chết. Và rồi, đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ không còn có thể quay trở lại.
Tớ đứng đó, nhìn người đàn ông đã lặng lẽ rời xa thế giới này, và tớ thấy đau đớn cho cả anh ta lẫn những gì còn sót lại của cuộc sống mà anh ta từng có. Rượu đã lấy đi không chỉ ý thức, mà cả linh hồn, cả sự hiện diện của anh ta. Một sự ra đi lặng lẽ, trong sự vô cảm của thế giới xung quanh, nhưng lại quá đỗi đau đớn cho những ai chứng kiến.

Tác giả: Mèo Lạc Giữa Phố - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Trợ giúp

Thông tin liên hệ

Lưu niệm
Dự báo thời tiết
THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập78
  • Máy chủ tìm kiếm7
  • Khách viếng thăm71
  • Hôm nay8,474
  • Tháng hiện tại176,431
  • Tổng lượt truy cập10,390,697
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây