Ngẫm
Thứ năm - 21/07/2022 00:22
Có những cuộc gặp gỡ tưởng chừng sẽ mãi không bao giờ đổ vỡ, hằng ngày vun vén bằng những mảng màu hồng đầy hoài bão để rồi khi đổ nát, lòng người cũng thế mà bị vùi dập tả tơi. Cây có lá, lửa thì có khói, nhưng ta thì không hẳn phải có nhau.
***
Có ai từng bảo “cuộc đời ta cơ bản được tạo ra từ nỗi buồn”, bởi lẽ khi chào đời, ta chào bằng tiếng khóc. Khi ta chưa biết gì, đã cảm nhận được cuộc sống này thật nguy hiểm. Sinh hay tử đều nằm gọn trong tay người, may mắn thì được bao bọc bởi bàn tay thương yêu của mẹ, được làm máy bay trên đôi vai của cha. Còn kém may thì trở thành “lời chia buồn sâu sắc”, lúc này sẽ là nỗi buồn cho người ở lại mà chính xác hơn, là buồn cho người nhớ đến ta.
Có những cuộc gặp gỡ tưởng chừng sẽ mãi không bao giờ đổ vỡ, hằng ngày vun vén bằng những mảng màu hồng đầy hoài bão để rồi khi đổ nát, lòng người cũng thế mà bị vùi dập tả tơi. Cây có lá, lửa thì có khói, nhưng ta thì không hẳn phải có nhau. Hằng ngày ta vẫn qua những con đường cũ mình cùng đã từng, khóm hoa cúc dại ngày nào giờ đã xác xơ còn mỗi lá, dăm ba cây bàn gai bên rạch nước giờ cũng trút trụi để vươn mầm mới. Có lẽ, phải có sự chia ly thì những khởi đầu mới mới có thể bắt đầu, ta thấy việc thay lá ở cây là dễ, bởi lẽ cây làm điều đó trong âm thầm không cần ai công nhận, cũng giống như việc ta thương ai thì chỉ cần bản thân ta thấy thương là đủ.
Tâm hồn ta nhỏ bé lắm, nhưng cứ ôm trọn bao nỗi niềm lớn. Niềm vui thì dễ quên, niềm đau thì theo ta dai dẳng, cũng có lúc ta lại khư khư giữ cả vui lẫn buồn rồi làm mình tổn thương khi nào cũng không rõ. Ai đó vô tình nhắc về những kỷ niệm vui, ta cũng buồn man mác, miệng thì cười mà tâm can cứ như chực chờ vỡ òa trong tròng mắt, khóe mắt cứ vậy mà cay cay rồi nhòe trong phút chốc. Vốn là vậy, mỗi ngày ta sống đều mang lại cho ta rất nhiều bài học, không phải ta thấy người khác sống dễ dàng là cuộc đời đối với họ dễ dãi đâu, có khi họ đang gồng mình chịu hàng vạn nỗi niềm giằn xéo mỗi đêm để có thể tươi cười cho bạn thấy, nên chớ vội đánh giá cuộc sống của ai chỉ qua những lần gặp gỡ!
Thuở đi học, cứ ước khi ra trường sẽ an nhàn đi làm rồi tích góp dành dụm cho nhiều mục đích ở tương lai. Nhưng khi vừa ra trường, cuộc sống không nương tay khi cho ta một cú vã thật đau trong những lần đau đáu tìm việc. Vốn dĩ, cái ta cần là một nơi để thể hiện năng lực của bản thân và tung hoành kiến thức học được, nhưng thật không dễ dàng khi nơi nào cũng cần ta có kinh nghiệm. Cầm trên tay “vé thông hành” cứ ngỡ sẽ qua được mọi trạm, nhưng có vẻ ta không là duy nhất nên vẫn nằm vào hàng đợi. Lúc này sẽ có bạn tìm cho mình một việc để nuôi sống bản thân trước rồi đành tạm gác lại đam mê, cứ no cái bụng và trả tiền thuê nhà mỗi tháng rồi từ từ đi tìm lại nó sau cũng được. Ngày qua ngày, tháng qua tháng… ta dần bỏ đam mê vào quên lãng, bởi lẽ bản thân đã mắc vào bẫy cuồng quay cuộc sống. Tiếng chuông báo thức có thể thay đổi, nhưng điểm đến thì lại không, ngày ngày ta cứ dậy đúng giờ rồi đến nơi làm việc để tìm “kế sinh nhai”, chiều tan tầm thì về lại nhà trọ để nghỉ ngơi nạp đầy năng lượng. Có đôi lúc ta bất giác nhìn lại, đâu là hoài bão, đâu là tương lai ta đã vẽ ra từ những ngày chưa va vào vòng xoáy vô tận này. Rồi cũng bất giác ta nhận ra, việc nuôi bản thân là điều không dễ, vậy mà… cha mẹ đã nuôi cả nhà trong cả cuộc đời ta.
Mua bó rau, ta nghĩ về con cá. Vốn dĩ bản tính tham lam trong ta chưa bao giờ dập tắt, nó chỉ tồn tại ở muôn hình vạn trạng, ta đi đâu cũng muốn đi thật nhanh nhưng lại ngại việc phải đi qua đoạn đường qua nhiều nắng, mua một bó hoa phải thật tươi nhưng không được tác động hóa học, mua mảnh đất phải thật tiện nghi nhưng không được quá gần chợ. Ta cứ mải mê chạy theo những yêu cầu được quy định là dĩ nhiên rồi cảm thấy thật đau khổ khi không đạt được. Cảm xúc là điều gì đó rất khó định nghĩa, ấy vậy mà ta cũng đóng khuôn rồi mang vác đi rải khắp mọi miền, ta quy chụp nó lên người khác, trong khi họ chẳng thuộc về mình, ta cứ cho rằng mình đúng khi kết tội ai đó rồi cảm thấy tức giận khi bị phản đòn làm ta đuối lý. Đời vừa hay cho ta nhận ra những bài học đắt giá, thứ gì không thuộc về mình thì dù cố cách mấy, nó cũng không là của mình. Môi trường khác nhau thì kỹ năng sinh tồn cũng khác nhau, đừng bắt một con gấu túi phải cưu mang chú rùa hay bắt ai đó phải mang cảm xúc của mình. Đó là điều không thể!
Tác giả: huỳnh phúc hậu - blogradio.vn