Đừng vội bỏ cuộc khi khó khăn, phải bước qua mới trưởng thành

Thứ sáu - 19/06/2020 00:55
Giờ đây khi nằm nghe nhạc cùng chồng trong ngôi nhà có đầy đủ tiện nghi. Nó nghĩ về những năm tháng đã qua của mình, lòng thầm cảm ơn cuộc sống đã từng bước dạy cho nó nhiều bài học, và chỉ khi chăm chỉ học xong từng bài học thì kết quả viên mãn mới đến.
***
“Ba về nha con”.
Giọng ba buồn bã, đôi tay nhỏ bé của nó đang ghì chặt, cố gắng ôm chặt cổ của ba không buông, nó nghẹn giọng cố thốt ra tiếng nói sau những tiếng nấc thút thít:
“Ba ơi, ba chở con đi với ba. Con muốn đi với ba, ba đừng bỏ con lại mà”.
Thế nhưng, ba nó đã đi xa rồi, bóng lưng gầy guộc với chiếc áo sơ mi mỏng tanh phất phơ bay trong gió chiều, khuất xa dần trên đường Phạm Phú Thứ. Nó chợt cảm thấy trống vắng lạ thường, mọi thứ xung quanh dường như rất xa lạ với nó, bởi lẽ người quen thuộc nhất của nó đã đi rồi.
Ngồi nép trong góc nhà, nó chỉ dám lặng lẽ khóc.
mim-cuoi-1
Khi vừa tròn 4 tuổi, ba má mang nó lên gửi nhà nội. Bởi ba má nghèo, không đủ tiền nuôi chị em nó nên đành gửi nó đi, còn đứa em trai vì nhỏ hơn nên được ở cùng ba má. Hằng ngày nhìn những đứa trẻ xung quanh được ba mẹ chở đi chơi, được mặc quần áo mới, được ngủ ngon lành trong vòng tay mẹ hay được ba cõng trên lưng đi chơi khắp xóm. Nó tủi thân lắm, có lẽ đối với đứa trẻ mới lên 4 như nó thì hai chữ tủi thân chỉ là cảm giác buồn chứ không thể hình dung được.
Hằng ngày nó ngồi trước sân nhà cắt giấy để chơi, khi nào có khách đến mua đồ tạp hóa thì nó gọi ông bà nội ra bán. Ông nội nó cũng gầy, dáng người cao cao, vầng trán rộng. Ông hay cười nhưng khi ông nóng giận thì hay đập phá đồ đạc nên nó rất sợ ông. Bà nội nó là một phụ nữ đảm đang và cũng rất sợ ông.
Tuổi thơ của nó chỉ quanh quẩn ở một góc nhà, với mấy trò chơi xếp giấy, nó không có bạn bè bởi vì ông nội rất khó tính, ông không thích những đứa trẻ trong xóm qua nhà chơi và cũng không cho nó đi đâu cả. Lâu dần nó cũng quên đi nỗi nhớ ba má và cũng quên luôn cả việc bản thân mình có ba má.
mim-cuoi-2
Có lần nó bị đổ oan ăn cắp tiền, nó lên tiếng thanh minh với ông nội nhưng ông không tin nó, còn tiện tay ném một cái chén vào chỗ nó. Đó là lần đầu tiên nó muốn gặp ba má nó như vậy, nếu ba má nó có ở đây thì nó sẽ được bảo vệ, ba má sẽ tin nó, ba má sẽ vì nó mà lên tiếng đòi lại công bằng cho nó. Nó sẽ lao vào lòng má nó mà khóc.
Có một sự thật là, khi chúng ta ở được ở gần ba mẹ thì chúng ta cảm thấy rất bình thường bởi vì những sóng gió ngoài kia, ba mẹ đã thay chúng ta gánh vác, thế nhưng, khi họ đã đi xa rồi thì chúng ta cũng như một chú chim non chơi vơi giữa những bão tố cuộc đời.
mim-cuoi-31
Hai năm sau, ba lên nhà nội đón nó về. Ngày ba lên đón nó, nó khóc thét lên vì thấy một người lạ ôm chầm lấy nó, khoảng thời gian nó sống ở nhà nội đã khiến bản thân nó quên mất hình dáng của ba và chỉ nhớ hình ảnh một người đàn ông đã bỏ nó lại ở nhà nội. Nó vùng vằng thoát khỏi vòng tay của ba và chạy vô góc nhà. Ông nội nhìn nó và nói:
“Ba con đó, ba lên đón con về đó con”.
Nó vẫn còn run rẩy vì sợ, nó hoang mang lắm, nó đã mong mỏi được gặp ba rất rất lâu rồi, nó muốn kể cho ba nghe những uất ức mà nó phải chịu, nó muốn khoe với ba bức tranh nó vẽ con búp bê mà nó hằng ao ước từ lâu, nó muốn rất nhiều thứ. Nhưng sao bây giờ nó thấy ba nó xa lạ quá.
mim-cuoi-4
 
Ba thấy nó tỏ ra sợ hãi thì rất buồn, chắc ba cũng đang tự trách bản thân đã thêm vào tuổi thơ của đứa con gái nhỏ một mảnh cảm xúc đau xót như vậy. Ba lấy ra một con búp bê nhỏ, mặc đầm hồng bé bé xinh xinh khiến nó mê mẩn mà quên đi nỗi sợ hãi đang dâng trào trong bản thân mình. Ừ nhỉ, tuổi thơ của nó đâu có gì khác ngoài những hình dán bằng giấy mà nó tự cắt ra rồi tự tưởng tượng rằng đó là công chúa, đó là hoàng tử.
Ba thấy nó im lặng nên từ từ tiến lại gần nó, ba ôm nó vào lòng, lần đầu tiên nó cảm thấy ấm áp như vậy, mơ hồ trong ký ức nó nhận ra ba. Chỉ có ba mới mua cho nó món đồ chơi mà nó thích nhất, chỉ có ba mới ôm nó vào lòng đầy ấm áp như vậy và cũng chỉ có ba mới dành sự kiên nhẫn đễ dỗ dành nó như vậy. Nó mếu máo gọi vừa giận vừa mừng:
“Ba…Sao giờ ba mới lên rước con”.
Ba nghe nó gọi mà nghẹn ngào không nói được lời nào chỉ âu yếm hôn lên mái tóc rối bù của cô con gái nhỏ.
mim-cuoi-5
 
Sau khi chào tạm biệt ông bà nội, ba bế nó đặt lên chiếc xe cũ. Ngồi sau lưng ba, nó ôm ba thật chặt, dù vậy lòng vẫn còn lo lắng rằng ba sẽ bỏ lại nó mà ra đi lần nữa.
Ba nó thuê một cửa tiệm nhỏ sửa chữa điện lạnh, nó sống ở đó với ba má và em trai, cuộc sống tuy nhiều khó khăn nhưng nó cảm thấy rất hạnh phúc. Cửa tiệm của ba mùa hè thì nóng ơi là nóng, lại ở mặt đường nên bụi vô cùng, mùa mưa thì dột đủ chỗ nên gia đình nó đôi khi phải ngồi dựa tường để ngủ. Tuy vậy nhưng nó lại cảm thấy dễ chịu hơn khi ở nhà nội vì trời nóng thì có ba má quạt cho nó ngủ, trời lạnh thì ba má có bao nhiêu quần áo đều quấn lên người nó vì sợ nó lạnh, nằm chỗ ướt nhường chỗ khô cho nó có giấc ngủ ngon.
Thế nhưng, thời gian hạnh phúc của nó chỉ vỏn vẹn trong một năm, ba nó vì kinh doanh không hiệu quả nên không thể duy trì cuộc sống của bốn người nữa, nên đành gửi hai chị em nó cho dì ba. Một lần nữa nó lại rời xa vòng tay của ba má.
mim-cuoi-6
Nhà dì ba không rộng lắm nhưng khá là tiện nghi, dì và dượng có ba người con là chị Lý, anh Tuấn và chị Thùy đều lớn tuổi hơn nó. Một lần nữa nó lại phải sống một cuộc sống nhìn mặt người khác để ăn cơm. Nó và em trai phải ngủ trong căn phòng nhỏ trong bếp cùng nhiều đồ đạc khác. Mùa hè oi bức thì không có ai quạt, mùa mưa lạnh thì không có ai khoác áo ấm, nó là chị hai nên cố gắng tỏ ra trưởng thành hơn đứa em trai nhỏ, nhưng đằng sau sự cố gắng đó thì nó chỉ muốn òa khóc như mọi đứa trẻ bảy tuổi khác.
Mỗi buổi sáng nó đi bộ đến trường để học trong bộ đồng phục cũ mèm đã được truyền từ chị Lý sang chị Thùy và giờ thì để lại cho nó. Có lẽ sự tự ti vì không có gia đình khiến nó trở nên nhút nhát và ít nói, và có lẽ đó chính là lý do nó bị đám bạn học Trúc Ly bắt nạt.
mim-cuoi-7
Trúc Ly lấy hết sách vở và đồ dùng học tập của nó mặc dù đó chỉ là những thứ cũ kỹ nó thừa hưởng lại từ anh chị. Nó không dám nói với cô giáo vì sợ lũ bạn sẽ đánh nó. Thế là nó đành đi học nhưng chẳng có gì để viết lại, đối với nó như thế cũng chẳng có gì to tát cả, nó bắt đầu từ con số không thì việc trở lại con số không cũng là chuyện bình thường.
Qua thời gian nó cũng đã quen với cuộc sống ở nhà dì và cũng chính ở nhà dì nó đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lứa bạn đồng tuổi. Một đứa bé bảy tuổi đã quen với việc giặt quần áo, rửa bát và ru em ngủ mỗi ngày, một đứa bé bảy tuổi đã quen với việc dù bị bệnh cũng phải cố gắng dọn dẹp mà không một tiếng than vãn rằng con mệt. Một đứa vé bảy tuổi cũng đã quen với việc nhìn đứa bạn hàng xóm được ba mẹ mua đồ chơi mới hàng tuần, rồi sẽ khóc la chí chóe khi món đồ chơi đó không hợp ý mình. Nó cố gắng sống với hi vọng rằng ba má nó sẽ có nhà và sẽ đón chị em nó về.
mim-cuoi-8
Và sau ba năm chờ đợi thì chị em nó cũng đã được ba má đón về căn nhà mới mua, tuy đó chỉ là căn nhà mái tôn nhưng qua con mắt trông chờ bao năm của nó thì ngôi nhà tôn chẳng khác gì một lâu đài lộng lẫy.
Thời gian sống cùng ba má là thích nhất, tuy không được ăn nhiều món ngon nhưng má đã làm những món nó thích nhất, tuy không được mặc nhiều quần áo đẹp nhưng lâu thiệt lâu má nó sẽ mua cho nó một bộ đồ nó ao ước từ lâu. Và quan trọng đây là đồ của nó, nó không phải mặc những bộ đồ cũ được truyền từ người chị này sang người chị khác.
Đối với cái tuổi lên mười thì nó đã nhận ra vật chất không quan trọng bằng tinh thần, chỉ cần sống với ba má thì cho dù cơm canh đạm bạc cũng rất ngon miệng. Nó cảm thấy mọi sự chờ đợi của nó đã được đền đáp xứng đáng.
mim-cuoi-9
Thế nhưng, câu chuyện của nó đâu thể kết thúc viên mãn như vậy được vì cuộc sống chính là không ngừng đấu tranh để được hạnh phúc. Năm nó tròn hai mươi hai tuổi thì má nó làm ăn thua lỗ, vỡ nợ đến cả tỷ. Ba phải bán nhà để trả nợ cho má nhưng không đủ, nó và đứa em trai lại được gửi đến nhà dì bảy để sống. May mắn cho nó là cuộc sống khó khăn lúc nhỏ đã dạy nó phải kiên cường lên, sống như đóa hướng dương luôn hướng về mặt trời, bởi lẽ chỉ khi hướng về phía mặt trời thì bóng tối sẽ ở phía sau nó.
Nó vừa làm việc vừa trả nợ. Trong khi những cô gái tuổi đôi mươi khác hằng ngày nghĩ đến quần áo đẹp, son phấn, giày dép thời trang thì hằng ngày của nó là đi làm đi học và làm việc nhà và làm sao để đủ trả nợ với số nợ mỗi tháng hơn một nửa tháng lương của nó.
mim-cuoi-10
Mỗi ngày của nó bắt đầu lúc năm giờ sáng, sau khi làm xong việc nhà thì nó đi làm rồi đi học, về lại tiếp tục làm việc nhà và lên giường lúc mười hai giờ đêm. Nó không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương thế nhưng ông bà ta có câu “theo tình tình chạy, chạy tình thì tình theo”, chính vì sự kiên cường của nó đã làm cho trái tim người đồng nghiệp nam rung động. Nó thì vẫn thản nhiên không hay không biết.
Chính vì những khó khăn trong tuổi thơ nên đã rèn luyện cho nó một bản lĩnh vững vàng. Nó rất thấu hiểu những khó khăn của đồng nghiệp nên rất nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Nó từng trải nhiều cuộc sống gia đình khác nhau khi còn nhỏ nên rất biết cách an ủi động viên người khác.
mim-cuoi-11
Nó từng sống trong nghèo khổ nên rất hiểu người nghèo cần gì và đưa ra những lời khuyên rất hữu ích cho sản phẩm công ty, bởi lẽ người nghèo chiếm thị phần xã hội đông hơn. Nó từng sống trong khó khăn nên biết rõ rằng muốn giải quyết khó khăn chỉ có một cách duy nhất là đối mặt với khó khăn và giải quyết nó.
Nó từng bị đổ oan nên biết rõ rằng dư luận xấu chỉ ngưng lại khi sự thật được phơi bày. Nó từng trải nghiệm sự thăng trầm của cuộc sống nên biết rõ rằng chỉ có tâm thái vững vàng mới giúp chúng ta vượt qua những biến động của cuộc đời. Và điều cuối cùng nó nhận ra được chính là “cám ơn cuộc đời tưởng chừng như không may mắn của nó đã khiến nó cảm nhận sự đáng yêu biết chừng nào của cuộc sống”. Nó từng nghe một người nào đó nói rằng “hơi thở này là của chúng ta, cuộc sống này là của chúng ta, chính vì vậy hãy sống như chúng ta từng mơ ước”.
mim-cuoi-12
Đúng vậy, khởi đầu mỗi người không giống nhau dẫn đến trải nghiệm cuộc sống mỗi người không giống nhau, từ đó hình thành nên khí chất mỗi người không giống nhau. Chính những trải nghiệm không may mắn trong cuộc sống đã hình thành nên một bản lĩnh kiên cường trong con người nó và giờ đây nó đang thật sự sống cuộc sống của chính nó.
Vì liên tục đưa được nhiều ý kiến giúp cải thiện việc kinh doanh sản phẩm nên nó được đề bạt lên chức quản lý khu vực. Vì thấu hiểu, đồng cảm và luôn đặt bản thân vào vị trí của người khác nên nó được nhiều đồng nghiệp yêu quý. Vì tính tình phóng khoáng, bản lĩnh kiên cường và suy nghĩ trưởng thành đã tạo nên một khí chất làm rụng động trái tim người đồng nghiệp đẹp trai và tài giỏi nhất công ty.
mim-cuoi-13
Giờ đây khi nằm nghe nhạc cùng chồng trong ngôi nhà có đầy đủ tiện nghi. Nó nghĩ về những năm tháng đã qua của mình, lòng thầm cảm ơn cuộc sống đã từng bước dạy cho nó nhiều bài học, và chỉ khi chăm chỉ học xong từng bài học thì kết quả viên mãn mới đến.
Chính vì thế, đừng vội gục ngã bỏ cuộc khi gặp khó khăn bạn nhé, biết đâu đó là may mắn cuộc sống đã ưu ái cho bạn. Phải bước qua thì mới trưởng thành.
 

Tác giả: Du-yen – blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập24
  • Máy chủ tìm kiếm6
  • Khách viếng thăm18
  • Hôm nay14,558
  • Tháng hiện tại143,627
  • Tổng lượt truy cập9,849,479
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây