Bài học của tiếng cười

Thứ sáu - 10/03/2023 22:47
Một phụ nữ đơn thân với đứa con gái chăm ngoan học giỏi, người dạy cho tôi bài học của sự vững vàng, lạc quan và yêu cuộc sống này, cho dù có giông bão, cho dù có khó khăn như nào.
***
Cảm giác đầu tiên khi tôi gặp cô ấy, là sự đồng cảm.
Một người quen mà tôi tình cờ gặp khi đang đi bộ trước nhà mỗi chiều nói với tôi rằng, cô ấy vừa chia tay với hạnh phúc của cô ấy và về đây cư ngụ.
Lúc đó tôi chỉ nghe chỉ biết là như thế, chứ chưa được gặp cô ấy, nhưng tôi tự nhủ, xóm mình lại có thêm một người bạn nữa, mà lại là cô giáo, thì càng vui càng tốt chứ sao.
Cảm giác tiếp theo khi tôi nghe cô ấy nói, là tiếng bật cười.

Lúc đó cô ấy đang đi đổ rác, và nói đùa với mọi người xung quanh.
- Covid nó sợ cô Khánh, nên nó không đến đây đâu mà.
Đó là những ngày cả nước đang đau đầu và mệt mỏi vì dịch, rồi khu phố nhỏ của tôi không còn ồn ào náo nhiệt vì tiếng các bé tiểu học nói cười khắp xóm nữa, vì dịch đang tràn đến, nên tất cả phải học online.
Cô ấy cũng tạm dừng việc đến trường, chỉ quanh quẩn trong nhà cùng đứa con gái duy nhất của cô ấy.
Một buổi tối, tôi đang đi bộ trước nhà thì gặp cô ấy đi chơi về.
- Chị ơi, em muốn thuê ngôi nhà này, nhà phía sau bị ẩm thấp quá.
Tôi cười và gật đầu hưởng ứng với cô ấy, nhưng phải mấy tháng sau khi thỏa thuận xong giá cả thì cô ấy mới dọn qua, và ngẫu nhiên, tôi và cô ấy được nhìn thấy được trò chuyện cùng nhau mỗi ngày, vì hai nhà đối diện ngay chính diện, chỉ cách mấy bước chân của con hẻm mà thôi.
Tôi muốn viết điều này, ngôi nhà cô ấy gần như luôn vang tiếng nói cười, của học sinh, của con cô ấy và của những bạn bè của cô ấy.
Đó là một ngôi nhà hạnh phúc, dù đó là nhà cô ấy thuê.
Tôi đặc biệt thích nhất ở cô ấy, là tiếng cười, mà còn cao hơn thế, là sự lạc quan. Tôi nghĩ người ta có thể nhìn thấy ở cô ấy điều đó, chưa cần cô ấy cười, chỉ cần nhìn bên ngoài, từ cách ăn mặc, cách nói năng, cách đi lại, hay là cả cách dắt xe máy của cô ấy nữa, tất cả đều toát lên một niềm lạc quan yêu đời, tưởng như không có khó khăn nào đánh gục được cô ấy.
Tôi nhớ cô ấy đã bị F0.
Ông xã tôi nói với tôi như thế, và đó là khoảng thời gian duy nhất kéo dài gần hai mươi ngày ngôi nhà đó gần như chìm vào im lặng, cô ấy chỉ có một mình trong đó, không có sự giao tiếp với bất cứ ai. Tôi cứ đi bộ mỗi chiều trước nhà và tần ngần nhìn vào trong, không biết cô ấy sao rồi.
Cô ấy âm tính và hết bệnh, ngôi nhà lại bừng lên tiếng cười đùa của bao nhiêu học sinh, của bao nhiêu người lớn.
Tôi đã quen với hình ảnh quen thuộc mỗi sáng mỗi chiều cô ấy ngồi trước màn hình laptop và dạy online cho học sinh, tôi biết đó là một cô giáo rất vững chuyên môn và tay nghề, được nhiều phụ huynh tin yêu học sinh quý mến, nên ngôi nhà ấy luôn tấp nập học sinh ra vào, và những tiếng gọi ơi ới của bao nhiêu người chở con tìm đến học.
Tôi thích câu nói của cô ấy:
- Em làm việc quen rồi chị ạ, em không ở không được.
Đó là những tháng ngày cả nước đang trong đợt dịch thứ tư, thành phố nơi tôi sống cũng bị chốt chặn khắp nơi, tất cả đều online hết.
Tôi cũng giống cô ấy, trừ những lúc bệnh hay quá mệt, còn lại tôi phải làm một cái gì đó, một điều gì đó, nếu không tôi cảm nhận như sắp phát điên lên đến nơi.
Tôi muốn cảm ơn cô ấy vì đã chọn nơi đây, khu phố nhỏ của tôi để an cư và sinh sống, vì cứ được nhìn thấy cô ấy, được nghe cô ấy nói cười là tôi lại thấy tinh thần được hưng phấn lên.

Tôi gọi cô ấy là người truyền niềm vui và sự lạc quan đến với mọi người, và tôi học được từ cô ấy bài học quý báu đó, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy buồn hay có biểu hiện của sự chán nản sầu muộn. Có thể do công việc cô ấy bận rộn, có thể do được tiếp xúc nhiều với học sinh nên cô ấy luôn tươi tắn và sinh động như thế.
Tôi ở bên này mà lắm khi cứ thấy ganh tị với cô ấy.
Tôi nhớ nhất tiếng cười vang vang của cô ấy, một tiếng cười thật nhất của sự hài lòng, của sự kết thúc một việc gì đó được hoàn thành xong.
Cô ấy
Một cô giáo mỗi ngày đã trực tiếp mang đến cho các học sinh của mình bao nhiêu kiến thức bao nhiêu điều hay lẽ phải.
Một phụ nữ đơn thân với đứa con gái chăm ngoan học giỏi, người dạy cho tôi bài học của sự vững vàng, lạc quan và yêu cuộc sống này, cho dù có giông bão, cho dù có khó khăn như nào.
Một con người truyền đến mọi người một niềm vui và một sự tin tưởng khi tiếp xúc, cho dù chỉ là những câu chào hay những lời hỏi thăm xã giao thoáng qua, cho dù không thân thiết.
Cô ấy
Một cô giáo dạy các học sinh của mình những kiến thức của sách vở, của những bài học bài tập cần học để thi, để có điểm xếp loại mỗi học kỳ, mỗi năm học, còn tôi, cô ấy đã dạy tôi bài học của sự biết cười, bài học của niềm tin vào điều kỳ diệu nếu người ta biết cười tươi mỗi ngày, mà nói thật, nếu ai đó làm một phép so sánh thì sẽ thấy hoàn cảnh của tôi tốt hơn cô ấy nhiều, vì tôi có ông xã tôi bên cạnh, còn cô ấy chỉ luôn một mình quạnh quẽ, một mình chăm con, một mình vươn lên với cuộc sống chẳng bao giờ phẳng lặng này.
Nhưng cô ấy vẫn thế, vẫn xinh đẹp rạng ngời không cần phải như hoa hậu, vẫn cất cao tiếng nói và niềm tin yêu đến cho học sinh, vẫn yêu tất cả những gì cuộc đời đã mang đến cho cô ấy.
Một phụ nữ nghị lực và hết tâm hết lòng với công việc của mình.
Cô ấy dạy các em học sinh ở cấp tiểu học, với những bài toán bài văn, với những con số những câu chữ với muôn ngàn bài học làm người được lồng ghép vào trong.
Tôi vẫn nghe văng vẳng mỗi ngày như thế, từ nhà cô ấy vang qua tận nhà tôi.
Tôi vẫn nghe vẫn nhìn thấy từ cô ấy, là những điều đơn giản mộc mạc chân chất nhất, mà tôi thấy vô cùng trân quý, vô cùng yêu mến cô ấy, dù chúng tôi chẳng hề than.
Tôi thích được mỗi chiều khi dọn nhà phía trước lan can, được nhìn qua bên kia, nơi cô ấy đang ngồi dạy học sinh, nơi cô ấy đang phơi phóng áo quần, để được nhìn thấy một nụ cười tươi như nắng sớm, để nghe trong tôi tràn ngập một niềm lạc quan, như bầu trời trên cao của những mái đầu của tôi, của cô ấy, trong xanh cao vút với mây trắng, và với ánh sáng đến vô tận, một nguồn ánh sáng của thiên nhiên ban tặng cho bất cứ ai biết nhìn thấy, biết kiên nhẫn tin vào niềm tin của riêng mình.
Tôi đã từng viết, hãy biết giữ niềm tin, và cũng đã sống một khoảng thời gian mấy năm trong một niềm tin.

Không hề dễ dàng tí nào, vì đã có rất nhiều lần, tôi muốn sụp xuống trong đắng cay, trong đợi chờ mòn mỏi và kiệt sức, nhưng cô ấy đã đến, mang đến cho tôi một bài học quý giá, tuy không mới mẻ và quá cao xa, nhưng vô cùng cần thiết cho tôi trong những tháng ngày qua.
Cô ấy chỉ là hàng xóm của tôi, nhưng là người tiếp thêm sức lực cho tôi trong những đoạn đường gian khó đã qua.
Để tôi thấy người ta nói đúng, về những chân lý của cuộc sống.
Rằng cuộc sống luôn có muôn vàn cánh cửa, chỉ cần bạn biết đâu là cánh cửa cần nhất cho riêng bạn, hãy dũng cảm bước đến và tự tay mở nó ra, đừng mong đừng chờ một sự giúp đỡ nào đó, nếu bạn không biết tự lực cánh sinh, cho chính bạn.
Và trong hành trình không bằng phẳng ấy, tiếng cười và niềm lạc quan là những liều thuốc quý báu sẽ luôn đồng hành cùng bạn nếu bạn biết tự nuôi dưỡng trong chính con người bạn, không được đánh mất, dù cuộc sống có đắp lên bạn muôn nghìn gai góc.
 
“Tiếng cười vui luôn luôn bên ta
Tiếng cười sẽ luôn luôn ngân xa
Tiếng cười là bạn đường mến yêu của thời niên thiếu ta”
 
Tôi nhớ mấy câu hát vẫn hay hát khi đi sinh hoạt đội lúc còn nhỏ, tự hát để động viên mình, tự viết về cô ấy một chút, như một lời cảm ơn lần nữa cho sự xuất hiện của cô ấy, ở nơi đây, như những chậu bông nhỏ xinh mà tôi hay ngắm trước lan can nhà cô ấy.
Ngôi nhà của tiếng cười, của sức lao động bền bỉ và niềm tin vào cuộc sống.
Ngôi nhà của hạnh phúc.

Tác giả: HẢI ANH - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập118
  • Máy chủ tìm kiếm1
  • Khách viếng thăm117
  • Hôm nay10,793
  • Tháng hiện tại152,052
  • Tổng lượt truy cập9,857,904
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây