Suy cho cùng, ta chỉ sống một đời người, và điều tồi tệ nhất mà ta sẽ gặp phải đó là “cái chết”. Nhưng tệ hại và dằn vặt hơn cả, đó là ta dành cả cuộc đời chỉ để tiếc nuối vì những điều ta chưa bao giờ làm. Ngay cả bỏ lỡ những thứ mình thích.
***
Cậu có nhớ còn ngày tháng của những năm cấp ba không?
Hôm nay, nỗi nhớ ấy bất chợt xuất hiện trong tớ. Người ta gọi năm tháng đó là gì nhỉ? Phải chăng đó là giai đoạn chuyển giao từ một cô, cậu tuổi học trò tới ngưỡng cửa của sự trưởng thành. Tất cả lo âu ngày ấy chỉ là chuyện học hành thi cử, là những cảm xúc ngô nghê đầu đời, thầm thương trộm nhớ ai đó. Ngày đó, chúng ta ôm ấp hoài bão về một chặng đường mới. Những trải nghiệm, sự tự do khi được rời xa vòng tay bố mẹ. Cô, cậu học trò ngày ấy nào có ngờ được. Sự tự do mà họ hằng mong mỏi phải đánh đổi với nỗi cô đơn, tủi thân và lạc lõng.
Sau năm tháng ngô nghê ấy là giai đoạn khủng hoảng tuổi đôi mươi. Đó là áp lực từ học tập, áp lực đồng trang lứa, đó là mông lung về tương lai của bản thân. Nhiều lúc cậu sẽ tự hỏi rằng sao mọi thứ lại trở nên khó khăn như thế này, phải chăng con đường mình đang đi là sai, nên từ bỏ hay đi tiếp. Hàng vạn câu hỏi như thế cứ quanh quẩn trong đầu. Cậu hoài nghi, thất vọng, dày vò bản thân, để rồi cũng quên mất đam mê, mơ ước và lý do ban đầu mà thôi thúc cậu chọn con đường này. Tại sao cậu lại đau khổ với sự lựa chọn của chính mình đến như vậy? Chúng ta đã từng có ước mơ. Ta không đánh mất chỉ là chúng ta chưa đủ can đảm.
Tớ có sở thích hay lụm nhặt những câu nói hay trên các nền tảng xã hội. Một hôm, tớ vô tình đọc được bài viết, nôm na thế này: “Trọn gói khổ tâm là khi bạn sợ nhưng rất thích, rồi lại sợ và kết quả không làm gì cả nhưng cũng không đành”.
Lúc ấy, tớ chậm một nhịp, hình như tìm thấy bản thân đâu đây trong bài viết này. Đã bao giờ chúng ta tự đặt câu hỏi “Điều gì cản bước đam mê của chúng mình?”
“Nỗi sợ hãi” – Vâng, chính nó.
Khi bắt đầu một việc gì đó, tớ luôn có xu hướng nghĩ về những khó khăn sẽ xuất hiện. “Tớ không có thứ này, mình thiếu thứ kia, hôm nay nắng quá, hôm nọ sẽ mưa, thôi hay là để hôm khác…” Chúng ta đang chờ đợi một ngày hoàn hảo. Thật buồn vì sẽ chẳng bao giờ có ngày hoàn hảo đó.
Năm nay, tớ đã hai mươi hai. Tớ nhận ra điều mình thích từ rất sớm, nhưng lại chẳng đủ can đảm để theo đuổi. Tớ thích viết.
Nhưng tớ luôn cảm thấy bài viết của tớ chỉ ở mức tàm tạm, chất văn chẳng có gì đặc biệt. Nếu đăng lên thì ai sẽ đọc? Nếu họ chê bai bài của tớ thì sao? Nếu đi theo con đường viết thì mai sau liệu tớ có nuôi sống bản thân nổi không? Những bài viết mà tớ viết thường dở dang, mãi vẫn chưa có câu kết. Tớ tự tạo blog rồi lại bỏ nó chỏng chơ. Có lẽ, tớ cũng đã chờ đợi cái ngày “không khuyết điểm” cũng gần thập kỷ rồi ấy. Dạo gần đây, tớ mới thấm thía câu: “sẽ không có điều gì thay đổi nếu bạn không chịu thay đổi”. Tớ nhận ra khi chúng ta dám bắt đầu, thì chúng ta sẽ dần hoàn thiện.
Hôm nay, tớ cho bản thân cơ hội được sống trong đam mê một cách trọn vẹn, thể hiện cảm xúc của mình qua những con chữ. Có lẽ, đây là điều tuyệt vời và dũng cảm nhất, ít nhất là đến thời điểm hiện tại mà tớ dám làm. Mọi thứ sẽ thay đổi, khi tư duy chúng ta thay đổi. Chẳng ai quan tâm cậu sẽ làm điều gì, vì họ cũng có cuộc sống riêng của họ.
Cách mà tớ áp dụng đó là thay đổi câu hỏi dành cho bản thân. Thay vì hỏi: “Lỡ mình không làm được thì sao, lỡ mình làm sai thì sao?” Tớ sẽ hỏi bản thân: "Nếu mình làm tốt việc này, nếu mình thích hợp với việc này thì sao?”
Nỗi sợ xuất hiện chỉ là mảnh ghép để có một bức tranh trọn vẹn hơn. Ý tớ là chúng ta sẽ cận trọng, kỹ càng và chu đáo hơn nếu như người bạn mang tên “sợ hãi” có mặt.
Con người ta vốn như vậy, vốn sinh ra thích sự ổn định. Chúng ta sợ phải thay đổi, sợ đánh mất đi những thứ quen thuộc, sợ phải bước ra khỏi vùng an toàn mà bản thân đã tạo ra. Ở mỗi giai đoạn chúng ta sẽ có những nỗi lo lắng riêng. Đó có thể là chuyện gia đình, học tập, tình cảm, công việc, cơm áo gạo tiền,... Những thay đổi lớn khiến ta rơi vào trạng thái lo sợ, cảnh giác và phòng vệ. Nhưng chính sự thay đổi ấy, khiến chúng ta trưởng thành hơn, chín chắn hơn về mặt cảm xúc. Đó là điều cần thiết để tìm thấy một phiên bản hoàn thiện của chính mình.
Suy cho cùng, ta chỉ sống một đời người, và điều tồi tệ nhất mà ta sẽ gặp phải đó là “cái chết”. Nhưng tệ hại và dằn vặt hơn cả, đó là ta dành cả cuộc đời chỉ để tiếc nuối vì những điều ta chưa bao giờ làm. Ngay cả bỏ lỡ những thứ mình thích.
Tớ chỉ mong tất cả những ai đang trải qua những khó khăn, phân vân, chần chừ trong lựa chọn đều có thể vững tin, chọn theo đam mê và bước về phía trước. Hôm nay, trời có thể xuất hiện rất nhiều mây đen, mưa đổ như trút nước, nhưng khi hạt mưa cuối cùng nhỏ giọt thì ngày mai ta lại thấy bầu trời trong xanh.
Hãy vững tâm cậu nhá, mỗi trải nghiệm đều đem lại một bài học, mỗi sự nỗ lực đều được đền đáp xứng đáng. Mỗi nỗi sợ chỉ đang cố gáng thông báo rằng chúng ta đang bước ra vùng an toàn và đi lên hành trình mới để khám phá những điều mà cậu chưa hay biết mà thôi. Đây là câu hỏi cho cậu là: “Cậu đã sẵn sàng chưa?”