Cảm xúc...

Chủ nhật - 07/04/2024 23:25
Còn kế hoạch đặt chân tới Bhutan của mình nữa, đó có thể là ước mơ hay khát vọng của mình. Mình muốn đến đó vì nơi đó được mệnh danh là "Đất nước hạnh phúc nhất thế giới". Mình muốn đặt chân đến đó để hỏi những câu hỏi trong lòng mình suốt những năm tháng qua.
***
Xin chào các bạn. Vậy là chúng ta đã bước sang năm mới được 3 tháng rồi, khi nhìn lại quãng đường những năm tháng đi qua, bạn có sự nuối tiếc gì không. Mình trước nhá, có lẽ là năm mà mình mang nhiều tâm trạng và cảm xúc buồn. Lúc đó mình đang rơi vào một trạng thái tiêu cực, tâm trạng lỗn xộn, không được tốt, và cũng không có một ai thể giãi bày cả. Là một con người mang tính hướng nội nhưng lại học chuyên ngành Hướng dẫn viên du lịch. Cũng lạ lắm nhỉ?
Mình còn nhớ cái ngày điền vào cái tờ xét nguyện vọng, trường đăng kí lựa chọn. Quả thực, lúc đó một bầu trời đen xám xịt trong đầu, mình không biết thích cái gì, muốn cái gì và sẽ làm gì nữa? Mình bị trượt xét tuyển vào Công An do không đủ điều kiện về hồ sơ, mình mải chơi điện tử khiến học lực trung bình, thời điểm đó, bản thân và gia đình đều buồn và tiếc. Rồi một ngày, mình có xem được các anh chị làm về mảng Youtube, Vlogger, họ đăng rất là nhiều video đi đây đi đó, thưởng ngoạn, khoe những vẻ đẹp của trời đất, thiên nhiên và con người. Lúc đó, mình lại thấy thích du lịch và mình đã đăng kí học nó. Có thể nó cũng là một phần mình là tuổi Ngọ, kiểu thiên về chạy nhẩy, không chịu ngồi một chỗ được. Nhưng sau gần 3 năm học Đại học, mình mới nhận ra, con người mình khá là trầm, ít nói trái ngược với sự sôi động của ngành học, học du lịch nhưng thực chất ra lại không làm du lịch. Mình có lập một kênh Blog năm vừa rồi, trung bình mỗi ngày mình viết ra, kể về cuộc sống, tâm sự những thứ mình thấy và đạt được, tần suất 1 – 2 bài/ tuần. Đọc lại những dòng Blog mình viết trong một năm vừa qua, mình mới thấy mình không làm được cái gì ra hồn cả, đều thất bát.

Tháng 11 vừa rồi, mình đăng kí xin đi làm part-time ở khách sạn lớn trong phố cổ Hà Nội. Đó là một chân chạy tạp vụ. Công việc nó không quá là vất vả nhưng phải di chuyển liên tục luôn tay chân và không được sạch sẽ cho lắm. Rồi lúc đó, mình luôn tự hỏi lòng: “Mình sẽ ra sao vào năm 30 tuổi, đã có tiền đầy túi hay vẫn vất vả nhiều”. Thực ra, kiếm đồng tiền do chính tay bản thân làm ra một cách đàng hoàng, sạch sẽ thì không có gì phải xấu hổ cả. Nhưng học 4 năm trời, các bạn đi chạy Tour ầm ầm, kiếm bội tiền, mình lại co ro trong góc bếp, quả thực cũng hơi hèn. Mình còn 2 môn nữa, sang tuần là thi xong. Nếu mà không có gì xấu xảy ra, các môn đều đạt kết quả tốt đẹp thì mình cũng đã gần như hoàn thành hết các môn học và đợi đến kì thực tập xong là nhận bằng Tốt nghiệp giữa tháng 8/2024.
Mình không thể đặt ra được những mục tiêu dài hạn, lâu dài như trong những cuốn sách mà bản thân đã thường đọc, mình chỉ nghĩ được những cái ngắn hạn trước mắt như xin bố mẹ ít tiền để đăng kí học tiếng Trung. Hy vọng nó sẽ là một cách cửa sáng mới cho tương lai. Nhiều lúc mình suy nghĩ hay mình sẽ thi luôn Văn bằng 2 của Trường An Ninh hoặc Cảnh Sát nhỉ. Đã từng nghĩ tới nó rồi, nhưng đã vào ngành thì sẽ hạn chế ra nước ngoài vì hộ chiếu sẽ được cấp một cách khác. Mình vẫn còn trẻ, thế giới vẫn còn nhiều thứ đẹp, bao la mà mình chưa hề đặt chân tới. Còn kế hoạch đặt chân tới Bhutan của mình nữa, đó có thể là ước mơ hay khát vọng của mình. Mình muốn đến đó vì nơi đó được mệnh danh là "Đất nước hạnh phúc nhất thế giới". Mình muốn đặt chân đến đó để hỏi những câu hỏi trong lòng mình suốt những năm tháng qua.
Lúc lông lung, mình lại nhớ đến một câu nói: "Cứ đi đi rồi sẽ có đường thôi". Nếu mình mà sợ hãi, không giám vượt qua, thì lại trở về nhà như những lần trước. Ông trời không tuyệt đường của ai bao giờ, cứ đi đi, phải đi thì mới biết mình tới đâu được. Có đi thì mới biết vấp ngã, mà vấp ngã thì mới biết mình sai ở đâu để mà đứng lên được. Để từ đó, cái mà chúng ta vấp ngã, chưa tốt, ưng ý ấy nhìn vào đó để rút ra bài học cho chặng đường tương lai, chứ không phải ngồi đó, thút thít hối hận. Giờ là thời gian để chúng ta sửa sai và bước tiếp. Chính chúng ta phải là người lăn xả, chứ không phải bố mẹ hay bạn bè chúng ta. Đơn giản vì chính chúng ta mới biết mình cần gì, mình muốn gì và câu trả lời nó luôn nằm ở chúng ta: Bạn muốn gì, bạn cần gì cho tương lai sau này. Cuộc đời sẽ công bằng nếu bản thân biết cố gắng!
Thanh xuân không phải để nuối tiếc, hãy làm tất cả những gì mà bạn thích, làm tất cả những gì mà bạn nghĩ rằng là đam mê. Đơn giản, tiền bạc đã mất đi rồi có thể kiếm lại được, nhưng thanh xuân, tuổi trẻ khi đã mất đi rồi thì chúng ta không thể lấy lại được.
Tương lai, sau này, nói thật, nó là một thứ quá là xa vời. Chúng ta chẳng biết trước được điều gì, ngày mai, ngày kia kể cả sau này. Từ sau vụ cháy chung cư mini mà chết hơn 50 người, mình mới thấy cuộc sống này thật mơ hồ và ngắn ngủi. Chúng ta nhiều lúc có những suy nghĩ lạ, sống chết có số, họa là do ăn ở... Đúng, chúng ta vẫn còn trẻ, thanh xuân vẫn còn rất dài và đẹp. Chiếc máy ảnh chụp bằng ánh mắt của ta vẫn chưa nhìn thấy hết vẻ đẹp của thiên nhiên ban tặng, đôi chân này vẫn còn khỏe và trẻ.
Lời nhắn nhủ của mình tới các bạn rằng: "Khi còn trẻ, những gì ta có là một chiếc balo nhỏ xinh ở trên vai, quyết định đi là xách balo lên lập tức, không tính trước, không chuẩn bị quá nhiều. Chuyến đi là cho tâm hồn chứ đâu phải phục vụ thể xác!

Tác giả: DungtaplamBlog - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập39
  • Máy chủ tìm kiếm7
  • Khách viếng thăm32
  • Hôm nay14,252
  • Tháng hiện tại159,313
  • Tổng lượt truy cập9,865,165
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây