Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Trưởng thành là ngay cả đến những suy nghĩ nhỏ nhặt nhất cũng đừng nông nổi mà đi nói cho người khác nghe. Trưởng thành là chăm chú lắng nghe câu chuyện của người khác nhưng lại đau đớn cho chính bản thân mình. Trưởng thành thật ra là một loại chấp nhận.
***
Thật sự đã rất lâu rồi không ngồi xuống viết đôi ba dòng tâm sự. Dạo gần đây mình tập viết nhật ký nhưng chỉ được hai ba hôm lại bỏ. Đơn giản là một ngày trôi qua không có gì quá nổi trội, quá đặc biệt để mình ấn tượng sâu sắc và muốn lưu giữ cho riêng mình. Mình là một đứa hay quên, những câu chuyện hồi mẫu giáo bạn bè còn nhớ thì mình đã để nó dừng lại ngay quãng thời gian đó, không mang theo cũng chẳng thèm ngó ngàng. Nhưng có những thứ nếu mình chấp nhận để lại bên cạnh thì cũng chính là khắc cốt ghi tâm.
Thay đổi môi trường sống không quá khó khăn như mọi người nói. Mình đần quen với chốn thị thành tấp nập, cũng quen với cảnh không có ba mẹ bên cạnh. Mình cảm thấy cuộc sống bình phàm cứ ngày ngày trôi qua và tuyệt nhiên không có gì đặc biệt.
Thực ra cuộc sống tẻ nhạt như thế là vì bản thân mình. Mình chẳng mong cầu kiếm tìm niềm vui, cũng chẳng mảy may để tâm mọi chuyện. Mình đến trường, về nhà, rồi ăn uống, làm bài tập, đi ngủ. Vui thì cười buồn thì im lặng. Mình cũng đọc truyện nhưng không có câu chuyện nào khiến mình nhớ nổi tên nhân vật. Rõ ràng bây giờ mình có nhiều thời gian hơn nhưng mình lại luyến tiếc những đêm ôn thi bận rộn kia.
Đã bao lâu rồi kể từ khi mình đặt cây bút xuống trang giấy thi vào cái ngày đầy nắng kia? Mình không nhớ nữa. Bạn bè mình đã đi đến những chân trời nào? Mình không hỏi họ. Mạng xã hội có nhiều tin tức hot không? Mình không để ý. Tự nói với lòng mình đang sống rất tốt nhưng bản thân lại trải qua những đêm đen chợt tỉnh giấc.
Trái tim cứ hoài nghi lo lắng sợ một ngày lạc lối không tìm được đường ra, sợ mọi người cười chê coi thường, sợ không cho bản thân một kết quả xứng đáng. Lần đầu tiên mình cảm nhận trưởng thành là một loại trách nhiệm chỉ có thể nghênh đón không thể chối từ, cũng chẳng thể nhờ người khác làm hộ. Trưởng thành là ngay cả đến những suy nghĩ nhỏ nhặt nhất cũng đừng nông nổi mà đi nói cho người khác nghe. Trưởng thành là chăm chú lắng nghe câu chuyện của người khác nhưng lại đau đớn cho chính bản thân mình. Trưởng thành thật ra là một loại chấp nhận.
Mình có quen một vài người bạn, cứ ngỡ có thể lâu dài nhưng thực ra chỉ trong phút chốc ngẩng đầu đã là người lạ. Từ đó mình luôn tin rằng chỉ có gia đình người thân mới bên mình mãi mãi dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Mẹ mình là một người phụ nữ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến đau lòng.
Mình chưa bao giờ thấy mẹ khóc, một lần cũng chưa. Mẹ bảo có lẽ cuộc đời này mẹ không khóc được nhưng mình biết, thậm chí biết rất rõ những đêm thao thức mất ngủ kia trong lòng mẹ đã khóc ngàn vạn lần. Mình muốn được một lần nép vào cái ôm của mẹ, bình yên ngủ đến khi mặt trời mọc như lúc còn bé. Mình muốn được cha bế kiểu công chúa an ủi như cái hôm cha lỡ thất hứa vì bận đi công tác. Mình đã từng hạnh phúc như thế.
Mình luôn tâm niệm rằng viết là một loại năng lực. Mình có thể không có một trí nhớ tốt nhưng mình có thể dùng chính câu chữ của mình để ghi lại tất cả. Mình có thể bàng quang với thế giới này nhưng thật tâm mình lại để ý những điều vụn vặt.
Mẹ mong mình đừng là một người nhạy cảm vì mẹ hiểu như vậy sẽ rất thiệt thòi và tủi thân. Có phải mẹ cũng vậy? Cũng thấu tình đạt lý cái gọi là người hiểu chuyện lúc nào cũng là người thua thiệt? Mẹ muốn mình sống tích cực, vô âu vô lo giữa thế gian vô thường. Mẹ bảo mình làm người đừng quá kiêu ngạo mà coi thường người khác.
Mẹ dặn rằng đừng bao giờ chê bai ai đó không tốt, cũng đừng nghĩ tâm ai đó không thiện. Những lời mẹ nói mình vẫn luôn khắc cốt ghi tâm nhưng tuyệt nhiên mẹ không nói cho mình biết đến cuối cùng rốt cuộc mẹ có hạnh phúc không. Thực ra mình không dám hỏi.
Hôm nay mình vẫn ngồi trước máy tính trong quán cà phê chiều. Nhưng phong cảnh đổi thay rồi, con người cũng chẳng giống trước nên khó tránh khỏi hoài niệm nhiều hơn một chút. Mình vẫn luôn là cô bé khao khát tình thương như thế, vẫn kiên nhẫn ôm lấy câu chuyện của riêng mình chạy về phía trước. Có người nhận xét mình là một người ít nói.
Có lẽ đúng hoặc không. Vì mình cảm thấy dù có móc cả tim gan mình ra đưa cho người khác thì vốn dĩ nó cũng không thuộc về họ, sẽ khó lòng mà được trân trọng. Cũng giống như nếu mình cứ mang chuyện của mình đi kể thì liệu họ có để tâm mà đồng cảm với mình hay không? Mình biết ai cũng có cuộc sống riêng, một ngày 24 giờ đủ khiến họ đau đầu rồi nên việc gì phải để họ mệt mỏi với cuộc đời của người khác.
Thật ra mình không nghĩ bản thân có nhiều tâm sự như vậy. Chỉ khi hôm nay có hứng viết mình mới đối diện với con người thật của mình. Ngay lúc này mình đã cởi bỏ bộ áo giáp của mình rồi. Có lẽ không có gì có thể tổn thương mình nữa hoặc nếu có chịu đau đớn thì thật hạnh phúc vì có thể biết những suy nghĩ thật của bản thân trong thời gian qua.
Tác giả: Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn