Chúng ta đều đang sống, phải không? Mỗi ngày mở mắt, vẫn còn thở, còn ăn, còn di chuyển, còn gửi tin nhắn cho nhau, còn mỉm cười nhìn nhau trong những tấm hình… Chúng ta đang sống thật đấy, nhưng có khi nào dừng lại để tự hỏi mình đang sống như thế nào?
***
Có những ngày, tôi thức dậy mà không biết để làm gì. Không mục tiêu. Không hy vọng. Chỉ có một quán tính vừa đủ đẩy tôi ra khỏi giường, buộc tôi lặp lại những hành động quen thuộc: đánh răng, rửa mặt… rồi bước ra khỏi nhà với chiếc mặt nạ của người biết mình phải đi đâu, chỉ là không chắc mình muốn đi đâu…
Cứ thế cả ngày trôi qua như một cảnh quay dài không thoại. Tôi làm những việc cần làm, nói những điều cần nói, cười đúng lúc, gật đầu đúng chỗ. Tối đến, tôi trở về, đặt lưng xuống giường, im lặng nhìn trần nhà, chợt nhận ra trong ngực mình là khoảng trống lớn đến mức tiếng thở cũng vọng lại…
Có phải ai cũng như vậy không?
Cũng đều đang sống với bề ngoài là lớp vỏ bọc được tô vẽ đẹp đẽ, bên trong lại như một đứa trẻ lạc đường đang loay hoay ở mê cung trưởng thành… đi mãi, đi mãi mà không biết đang tiến về đâu…
Tôi từng nghĩ sống là một bài toán, nếu cố gắng đủ, sẽ tìm được đáp án. Nhưng càng lớn, tôi càng thấy cuộc đời không có dấu bằng. Mọi thứ chỉ là những phép tính mở, cộng thêm rồi lại trừ đi, nhân lên rồi lại chia nhỏ, mà kết quả thì cứ như đang trốn chạy khỏi kẻ đang cần nó nhất…
Tôi từng hỏi một người bạn: “Cậu nghĩ hạnh phúc là gì?”
Bạn tôi bảo: “Hạnh phúc là khi lòng mình thấy đủ!”
Câu trả lời ấy nghe rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tôi ngẫm mãi. Bởi vì chúng ta lớn lên trong một thế giới luôn nói rằng ta cần “nhiều hơn” để được“đủ”… cần nhiều điểm hơn để được khen, cần nhiều tiền hơn để được an toàn, cần nhiều thành công hơn để được tôn trọng. Vậy thì, lòng người làm sao để không còn thấy thiếu?
Chúng ta đều đang sống, phải không? Mỗi ngày mở mắt, vẫn còn thở, còn ăn, còn di chuyển, còn gửi tin nhắn cho nhau, còn mỉm cười nhìn nhau trong những tấm hình… Chúng ta đang sống thật đấy, nhưng có khi nào dừng lại để tự hỏi mình đang sống như thế nào?
Có những người sống để làm hài lòng cha mẹ.
Có người sống để chứng minh điều gì đó với xã hội.
Có người sống để chạy trốn khỏi quá khứ.
Còn tôi, tôi sống vì tôi chưa tìm được lý do để không sống nữa...
Bởi…
Tôi từng nghĩ sống là phải có ước mơ, có mục tiêu lớn lao, phải làm được điều gì đó thật vĩ đại.
Và tôi… lại không có những thứ đó…
Nhưng rồi…
Tôi bắt gặp một người đàn ông bán vé số, ngồi nép mình ở góc phố loang lổ nắng chiều. Ông ta đang mỉm cười vì hôm nay đã bán được nhiều hơn hôm qua một vé. Và… tôi không sao quên được sự ấm áp trong đôi mắt mờ đục chứa đầy hạnh phúc của ông.
Nhưng rồi…
Tôi bắt gặp một cô bé nhặt ve chai, áo em rách bươm, dép không còn quai. Khi được người lạ cho một phần cơm, đôi mắt em sáng lên như những ngôi sao trên bầu trời tăm tối. Tôi nghĩ mãi về ánh mắt đó… có lẽ là bởi vì… tôi luyến tiếc thứ ánh sáng đơn sơ trong đôi con ngươi ấy, thứ mà bản thân đã đánh mất từ khi nào…
Tôi bất chợt nhận ra sống chính là sống mà thôi!
Có người sống như cánh chim, luôn bay cao và bay xa.
Có người sống như hòn sỏi dưới lòng suối, cứ nằm đó, để mặc dòng nước chảy qua.
Có người lại sống chỉ như gió hạ, âm thầm đến, rồi âm thầm tan biến về nơi xa…
Hóa ra… sống không cần phải quá ồn ào.
Không nhất thiết phải để lại dấu chân trên những con đường lớn.
Không cần phải là ánh mặt trời, chỉ cần đủ ấm như một que diêm được đốt lên trong mùa gió lạnh mà thôi…
Tôi đã từng chờ đợi một lý do để sống cho thật rực rỡ. Nhưng cuối cùng lại nhận ra, điều đẹp nhất trong đời không phải là chạm đến đỉnh cao, mà là trong lúc tiến lên, không đánh rơi bản thân ở lại. Chính là khi, giữa dòng đời xô lệch, ta vẫn giữ được một góc lòng mềm mại không những vệt hoen ố xấu xa.
Tôi không biết ngày mai sẽ ra sao. Nhưng sáng nay khi thức dậy, tôi mở cửa sổ, để ánh nắng hôn lên đôi mắt mình… Chỉ vậy thôi, nhưng là lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy mình đang sống.
Mai sau nếu ai đó hỏi tôi rằng, sống rốt cuộc để làm gì?
Tôi sẽ mỉm cười kể họ nghe về những ngày ở hiện tại, tôi lặng lẽ nhìn hoàng hôn nhuộm đỏ cả chân trời, những chiều tôi lặng ngắm chiếc lá dưới mái hiên đang chậm chạp thay chuyển màu sắc, những buổi tổi tôi nằm nghe tiếng cơn mưa cũng có nhịp điệu của riêng mình…
Vụn vặt thôi, bình thường thôi…
Đời người ngắn lắm, chỉ như ba cái chớp mắt liên tiếp mà thôi. Bạn nhắm mắt lại, đến khi chịu mở mắt ra… đã trôi qua quá nửa cuộc đời…
Thế nên…
Chỉ cần còn thấy tim mình lay động bởi những điều rất nhỏ, thì đó đã là lý do để ta được rực rỡ rồi…