Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Chúng ta đều có giá trị riêng của mình, và tốt hơn hãy công nhận nó và tin tưởng vào nó hết sức có thể. Những sáng mưa gió mịt mù của ngày đầu tuần có thể ở trong chăn ấm là chuyện đáng trân trọng, phải thưởng thức nó kèm một cốc cacao nóng và vài bộ phim thật vui. Lúc sau ngẩng đầu nhìn lên, thấy trời hửng rồi, mọi khó khăn trong đời cũng như vậy.
***
Tôi đã rất thích thú khi sau nhiều năm đi làm giờ hành chính như bao người, công việc hiện tại cho phép tôi nghỉ nhiều vào các buổi sáng, bao gồm cả sáng thứ Hai. Sáng hôm nay tôi tỉnh dậy không sảng khoái cho lắm, có vẻ đêm qua nhiệt độ có biến động nên giấc ngủ của tôi mới không ngon.
Mở cửa sổ, quả nhiên thấy dòng người đội áo mưa phóng xe trên đường, tiếng gió ngày một ồn ào khi quật vào những tấm mái che. Chà, một sáng tuyệt vời để ngủ nướng mà không phải băn khoăn lăn qua lăn lại "Aaaa, nên ngủ hay dậy đi làm cho kịp? Mình có thật sự cần công việc này không? Lương mỗi ngày khoảng bao nhiêu nhỉ?". Nhưng những ngày còn làm công việc đặc thù này cũng chỉ còn dài thêm 3 tuần nữa.
Đại dịch Covid 19 với quá nhiều sự mất mát, sự thay đổi, sự dừng lại. Với những người còn may mắn, đại dịch chỉ gây ảnh hưởng đến công việc, tài chính của họ. Chuyện tôi bị cắt giảm nhân sự vì công ty đã dần hết sức lực chống chọi với Covid có vẻ không phải chuyện hiếm ở các công ty tổ chức trong hơn hai năm qua.
Tôi không quá buồn, nhất là khi nơi này cũng không tạo ra được điều gì tươi sáng tiềm năng để nỗ lực tiếp. Chuyện khá đột ngột, tôi vì thế chưa có ngay một điểm đến tiếp theo cho mình. Có khi cũng không cần vội vã tìm cho ra, nó như đã làm suốt gần chục năm qua nữa.
Tuổi trẻ của tôi chắc chắn phải được nhắc đến bởi quá nhiều lần nhảy việc so với bạn bè. Và không phải có chiến lược tính toán gì mà làm thế, chỉ là vì thích, hoặc vì không thích nữa nên nghỉ. Nhưng cái éo le ở đây là bản lĩnh bỏ đi thì hừng hực lắm, nhưng bản lĩnh suy tính cân nhắc và hiểu rõ sự việc thì quá yếu ớt.
Tôi luôn nghĩ không có chuẩn bị không có kế hoạch, sau đó thì hốt hoảng lao đi tìm việc mới vì lo sợ nơi tiếp theo phỏng vấn sẽ đánh giá quá trình công tác của mình không cao.
Tôi nhớ những ngày mỏi mòn nằm chờ email hay điện thoại mời phỏng vấn hay báo kết quả. Có khi tôi chờ đợi nên chỉ nằm bẹp thế thôi, không buồn bật cả đèn phòng cho sáng sủa. Khung cảnh trông u ám như cõi lòng tôi vậy. Những lần sau, tôi tiến bộ hơn xíu là chịu ra ngoài tập thể thao, nhưng tay vẫn lăm lăm điện thoại. Đi bơi cũng không dám để nó xa mình, có lần suýt làm mất dưới đáy bể.
Người ta hẹn trong tuần sau có kết quả, vậy là tôi chờ từ tinh mơ sáng thứ Hai đến những phút cuối cùng khi đồng hồ báo sáu giờ tối thứ Sáu, hết tuần hành chính của họ. Giờ đi qua rồi, ngồi kể lại thì thấy cũng nhẹ nhàng thôi, nhưng thực sự những thời điểm đó tôi căng thẳng vô cùng.
Vì sự tự tin vào bản thân ít quá, vì gánh nặng chi phí ăn ở sinh hoạt phải tự lo liệu, vì bạn bè xung quanh đâu ai vật vờ như mình đâu...Tất cả những ký ức ngốc nghếch đó tôi chẳng bao giờ quên được, và không bao giờ định quên. Nó dạy tôi rất nhiều về sự tỉnh táo khi đưa ra quyết định, và quan trọng hơn và sự đánh giá đúng giá trị của mình. "Trên đời không có con đường cùng", dường như đều là tự tôi đẩy suy nghĩ của tôi vào ngõ cụt, rồi tự hoảng loạn khóc lóc gục ngã trong đó.
Những ngày sắp nghỉ việc này thường làm tôi thoải mái rất nhiều nếu tôi biết sau đó tôi phải đi đâu, hoặc sẽ thấp thỏm không yên chẳng đoái hoài hưởng thụ được cái gì, kể cả bữa ăn giấc ngủ nếu tôi bị đẩy vào thế bị động. Nói thật, tôi quá mệt với việc bản thân bị sự vô thường của cuộc đời làm cho bất an đến cực đoan như thế.
Có gì đâu nhỉ, tuổi còn trẻ, gánh còn nhẹ, không thể chỉ có mỗi nơi đó mới cần mình được. Chúng ta đều có giá trị riêng của mình, và tốt hơn hãy công nhận nó và tin tưởng vào nó hết sức có thể. Những sáng mưa gió mịt mù của ngày đầu tuần có thể ở trong chăn ấm là chuyện đáng trân trọng, phải thưởng thức nó kèm một cốc cacao nóng và vài bộ phim thật vui. Lúc sau ngẩng đầu nhìn lên, thấy trời hửng rồi, mọi khó khăn trong đời cũng như vậy.
Có thể khôn ngoan tính toán để giảm thiểu hậu quả xấu thì thật tốt, còn chẳng may không như ý, thì đó là quy luật biến đổi của vũ trụ thôi mà. Cứ nương theo nó, trôi theo dòng chảy, yêu thương vạn vật và bản thân, đến lúc sẽ tìm được câu trả lời.
Tác giả: Nguyễn Yến Chi - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn