Cậu có nhớ lý do khiến cậu nỗ lực?
Thứ năm - 18/08/2022 23:43
Đời vừa hay cho ta nhận ra những bài học đắt giá, thứ gì không thuộc về mình thì dù cố cách mấy, nó cũng không là của mình. Môi trường khác nhau thì kỹ năng sinh tồn cũng khác nhau, đừng bắt một con gấu túi phải cưu mang chú rùa hay bắt ai đó phải mang cảm xúc của mình. Đó là điều không thể!
Ngẫm (Huỳnh Phúc Hậu)
Có ai từng bảo “cuộc đời ta cơ bản được tạo ra từ nỗi buồn”, bởi lẽ khi chào đời, ta chào bằng tiếng khóc. Khi ta chưa biết gì, đã cảm nhận được cuộc sống này thật nguy hiểm. Sinh hay tử đều nằm gọn trong tay người, may mắn thì được bao bọc bởi bàn tay thương yêu của mẹ, được làm máy bay trên đôi vai của cha. Còn kém may thì trở thành “lời chia buồn sâu sắc”, lúc này sẽ là nỗi buồn cho người ở lại mà chính xác hơn, là buồn cho người nhớ đến ta.
Có những cuộc gặp gỡ tưởng chừng sẽ mãi không bao giờ đổ vỡ, hằng ngày vun vén bằng những mảng màu hồng đầy hoài bão để rồi khi đổ nát, lòng người cũng thế mà bị vùi dập tả tơi. Cây có lá, lửa thì có khói, nhưng ta thì không hẳn phải có nhau. Hằng ngày ta vẫn qua những con đường cũ mình cùng đã từng, khóm hoa cúc dại ngày nào giờ đã xác xơ còn mỗi lá, dăm ba cây bàn gai bên rạch nước giờ cũng trút trụi để vươn mầm mới. Có lẽ, phải có sự chia ly thì những khởi đầu mới mới có thể bắt đầu, ta thấy việc thay lá ở cây là dễ, bởi lẽ cây làm điều đó trong âm thầm không cần ai công nhận, cũng giống như việc ta thương ai thì chỉ cần bản thân ta thấy thương là đủ.
Tâm hồn ta nhỏ bé lắm, nhưng cứ ôm trọn bao nỗi niềm lớn. Niềm vui thì dễ quên, niềm đau thì theo ta dai dẳng, cũng có lúc ta lại khư khư giữ cả vui lẫn buồn rồi làm mình tổn thương khi nào cũng không rõ. Ai đó vô tình nhắc về những kỷ niệm vui, ta cũng buồn man mác, miệng thì cười mà tâm can cứ như chực chờ vỡ òa trong tròng mắt, khóe mắt cứ vậy mà cay cay rồi nhòe trong phút chốc. Vốn là vậy, mỗi ngày ta sống đều mang lại cho ta rất nhiều bài học, không phải ta thấy người khác sống dễ dàng là cuộc đời đối với họ dễ dãi đâu, có khi họ đang gồng mình chịu hàng vạn nỗi niềm giằn xéo mỗi đêm để có thể tươi cười cho bạn thấy, nên chớ vội đánh giá cuộc sống của ai chỉ qua những lần gặp gỡ!
Thuở đi học, cứ ước khi ra trường sẽ an nhàn đi làm rồi tích góp dành dụm cho nhiều mục đích ở tương lai. Nhưng khi vừa ra trường, cuộc sống không nương tay khi cho ta một cú vã thật đau trong những lần đau đáu tìm việc. Vốn dĩ, cái ta cần là một nơi để thể hiện năng lực của bản thân và tung hoành kiến thức học được, nhưng thật không dễ dàng khi nơi nào cũng cần ta có kinh nghiệm. Cầm trên tay “vé thông hành” cứ ngỡ sẽ qua được mọi trạm, nhưng có vẻ ta không là duy nhất nên vẫn nằm vào hàng đợi. Lúc này sẽ có bạn tìm cho mình một việc để nuôi sống bản thân trước rồi đành tạm gác lại đam mê, cứ no cái bụng và trả tiền thuê nhà mỗi tháng rồi từ từ đi tìm lại nó sau cũng được. Ngày qua ngày, tháng qua tháng… ta dần bỏ đam mê vào quên lãng, bởi lẽ bản thân đã mắc vào bẫy cuồng quay cuộc sống.
Tiếng chuông báo thức có thể thay đổi, nhưng điểm đến thì lại không, ngày ngày ta cứ dậy đúng giờ rồi đến nơi làm việc để tìm “kế sinh nhai”, chiều tan tầm thì về lại nhà trọ để nghỉ ngơi nạp đầy năng lượng. Có đôi lúc ta bất giác nhìn lại, đâu là hoài bão, đâu là tương lai ta đã vẽ ra từ những ngày chưa va vào vòng xoáy vô tận này. Rồi cũng bất giác ta nhận ra, việc nuôi bản thân là điều không dễ, vậy mà… cha mẹ đã nuôi cả nhà trong cả cuộc đời ta.
Mua bó rau, ta nghĩ về con cá. Vốn dĩ bản tính tham lam trong ta chưa bao giờ dập tắt, nó chỉ tồn tại ở muôn hình vạn trạng, ta đi đâu cũng muốn đi thật nhanh nhưng lại ngại việc phải đi qua đoạn đường qua nhiều nắng, mua một bó hoa phải thật tươi nhưng không được tác động hóa học, mua mảnh đất phải thật tiện nghi nhưng không được quá gần chợ. Ta cứ mải mê chạy theo những yêu cầu được quy định là dĩ nhiên rồi cảm thấy thật đau khổ khi không đạt được. Cảm xúc là điều gì đó rất khó định nghĩa, ấy vậy mà ta cũng đóng khuôn rồi mang vác đi rải khắp mọi miền, ta quy chụp nó lên người khác, trong khi họ chẳng thuộc về mình, ta cứ cho rằng mình đúng khi kết tội ai đó rồi cảm thấy tức giận khi bị phản đòn làm ta đuối lý. Đời vừa hay cho ta nhận ra những bài học đắt giá, thứ gì không thuộc về mình thì dù cố cách mấy, nó cũng không là của mình. Môi trường khác nhau thì kỹ năng sinh tồn cũng khác nhau, đừng bắt một con gấu túi phải cưu mang chú rùa hay bắt ai đó phải mang cảm xúc của mình. Đó là điều không thể!
Bạn thân mến! Đức Phật cho rằng đời là bể khổ nhưng không vì thế mà chúng ta ngừng cố gắng. Có thể bạn đã từng tuyệt vọng muốn bỏ cuộc vì chọn sai ngành. Có thể bạn đang phải chịu đựng một công việc áp lực và không phù hợp với giá trị sống của mình. Vậy bạn có bao giờ từng nghĩ đến những ngày thức khuya dậy sớm học bài, cố gắng thi đỗ. Lý do khiến bạn nỗ lực nhiều đến thế là gì? Tiếp theo mời bạn lắng nghe tâm sự được gửi đến từ bạn Trynny.
Cậu có nhớ lý do khiến cậu nỗ lực? (Trynny)
Tớ đã từng nghe một câu nói vu vơ từ một cuốn sách rằng “Nếu con cảm thấy cô đơn, hãy nhìn ra bên ngoài và sẽ thấy, cây xanh vẫn vì con mà không ngừng quang hợp”. Cậu đã bao giờ từng trải qua cái cảm giác cô đơn, tiêu cực tới mức tuyệt vọng chưa. Nếu câu trả lời là đã và đang thì hãy để tớ kể cho cậu nghe câu chuyện này nhé. Hãy gác mọi bộn bề, nhắm hờ đôi mắt và nghỉ ngơi đi.
Cô mới vừa bước qua sinh nhật tuổi 25, mới nhận lễ tốt nghiệp cùng tấm bằng đỏ trên tay. Đó là ngày cảm xúc cô vỡ òa trong từng khoảnh khắc, hạnh phúc vì mình đã hoàn tốt chặng đường vừa qua, với tấm bằng đỏ trên tay cô tự tin mình sẽ có một tương lai tươi sáng đang chờ đợi ở phía trước. Giờ là lúc đặt chân ra trải nghiệm thế giới ngoài kia, cô sẽ xin vào làm việc cho một tập đoàn lớn với một mức lương cao. Cô sẽ thật dư dả để có thể độc lập về tài chính, thậm chí thi thoảng sẽ bao bố mẹ những chuyến đi chơi thật xa xỉ.
Cô mới vừa bước sang tuổi 27, mới ra trường được vỏn vẹn hai năm, tự hỏi cô đã làm được những gì với tấm bằng đỏ. Một CV trống vắng, ít ỏi. Không kinh nghiệm, không kiến thức chuyên môn, không kĩ năng phỏng vấn, kĩ năng xử lý tình huống, vấn đề. 15 công ty từ chối liên tiếp ngay từ vòng loại CV. Lương mỗi tháng vỏn vẹn 5 triệu mà cô kiếm được từ một công ty nhỏ bằng nghề trái ngành. Trong đó tiền nhà nói riêng đã ngốn cô hết gần 4 triệu. Chẳng có tháng nào cô để ra được vài đồng dù đã sinh hoạt hết sức khó khăn.
“Đồ thất bại, đồ kém cỏi” là những gì cô nhận được khi mới vừa bước sang tuổi 28. Cô đã chuyển sang một công việc mới khá khẩm hơn trước đây một chút. Nhưng với 7 triệu một tháng cô cũng chỉ chắt chiu, để ra được vài đồng lẻ làm vốn liếng. Nhìn lại bạn bè xung quanh mà cô thấy tủi thân lắm. Họ lấy chồng giàu, họ đẻ con và có một gia đình hạnh phúc. Họ giỏi, họ được thăng chức, lương họ mỗi tháng đều ít nhất 15 triệu. Họ được đi đây đi đó, họ chia sẻ những khoảnh khắc đi du lịch xa hoa, mặc đồ hiệu hay đi ăn những nhà hàng sang trọng, đắt đỏ.
Sinh nhật năm 29 tuổi trôi qua trong sự cô độc. Xung quanh cô là những hình ảnh về một gia đình hạnh phúc của những người bạn cùng tuổi. Cô càng ngày càng trở nên xa cách thậm chí là cô lập với xã hội. Bởi càng thấy cô lại càng ứa nước mắt, cô khóc vì sự cô độc, buồn tủi. Cô khóc vì nhớ tới câu nói của mẹ “Về nhà đi con, về quê kiếm tạm một việc làm lương thấp cũng được, rồi bố mẹ bán cái lương đi đủ tiền để mày đi lấy chồng. Mẹ chỉ ước có thế thôi, không cần gì cao sang đâu con”.
Cô phóng xe máy phi một mạch về quê trong đêm. Cô không mang gì cả, vì cô không có ý định về hẳn quê. Cô chỉ muốn được cảm nhận sự yên bình ngay chính nơi mình được sinh ra, sự vỗ về an ui từ nơi đất mẹ. Nhưng cô lại không có ý định về nhà. Cô cứ thế yên lặng như tờ hướng về phía xa xăm với đôi mắt vô hồn và một tâm hồn đã bị tổn thương sâu sắc. Phía xa xa cánh đồng bao la ấy là những dãy nhà vẫn còn chút điện lấp lánh, cố le lói trước sự rộng lớn của không gian. Cô như nhận ra được một điều gì đó vĩ đại từ những điều nhỏ bé kia. Đó chính là một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp.
Cô ngước cao lên bầu trời để cảm nhận sự tuyệt vời của thiên nhiên. Đôi mắt cô bỗng trở nên tràn đầy sức sống, trái tim cô biết đập và cái cảm giác mơn man trên da thịt thật khó tả. Cô nhớ lại những hoài bão tự thuở nhỏ, khi cô thường chuyện trò với những ngôi sao về ước mơ của mình.
Sự phát hiện to lớn ấy dường như đã cho cô tìm lại được ý nghĩa của sự cố gắng. Cái gì đã khiến cô nỗ lực đến tận bây giờ. Cô gái không nói gì, lau vội dòng nước mắt, khẽ mỉm cười, đứng dậy bước đi thật chậm rãi, khoan thai cho đến khi khuất dần trong màn đêm kì ảo. Chẳng biết hoài bão của cô là gì, chẳng biết giờ cô đã và đang làm những gì, công việc gì. Mọi người chỉ thấy cô ít xuất hiện hẳn đi. Nhưng cứ hễ nói về cô, bố mẹ không ngừng tự hào kể về cô trong niềm hạnh phúc vô tận.
Trong cuộc sống xô bồ với nhiều thử thách, chúng ta đôi lúc bị cuốn theo vòng xoáy của xã hội mà làm phai mờ dần những ý nghĩa thực sự của bản thân. Những ý nghĩa mà ta đã bỏ bao công sức để theo đuổi, những hoài bão mà ta đã đặt ra khi còn là một đứa trẻ hồn nhiên. Chỉ cần một lần đứng lại, nhìn nhận lại toàn bộ sự việc, sống chậm lại một chút, nhìn ra bên ngoài thiên nhiên, bạn sẽ thấy được bản thân vẫn đang cố gắng theo sau bạn dù đã đầm đìa mồ hôi, cây xanh vẫn chẳng ngại nắng mưa ngày đêm quang hợp, đất mẹ vẫn không ngừng xoay chuyển để duy trì nhịp sống cho toàn nhân loại. Cậu thấy không, vì sự tồn tại của cậu đối với thiên nhiên, vũ trụ, đối với những người thân yêu là vô cùng quý giá, là chỉ có duy nhất trên đời.
Nếu tuyệt vọng và muốn bỏ cuộc vì chọn sai ngành, hãy nhớ tới lý do mà cậu đã thức khuya dậy sớm học bài, hãy nhớ tới sự quyết tâm khi ấy của cậu. Vậy lý do khiến cậu nỗ lực nhiều đến thế là gì?
Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu, Trynny
Giọng đọc: Bạch Dương
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang