Đã đến lúc thôi chờ đợi rồi phải không em?

Thứ năm - 25/07/2019 01:42
Nhiều người vẫn nói rằng trong tình yêu, “chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ là không biết chờ đến bao giờ”. Bởi vì ai cũng có một giới hạn riêng của bản thân, khi đi qua giới hạn thì mọi hồi đáp đều trở nên vô nghĩa.
Có lẽ sẽ có người ngạc nhiên rằng chẳng lẽ tình cảm lại có thể dễ dàng thay đổi đến thế ư? Tình cảm không dễ dàng thay đổi, chỉ là đã đi đến tận cùng của thất vọng, chẳng ai còn có đủ can đảm để nắm lấy mà thôi…
 ***
Đi qua những chờ đợi, mọi hồi đáp đều trở nên vô nghĩa
Dự tính, mong chờ, hi vọng,... Có lẽ là những điều tất yếu của mỗi người đối với những ước mơ, hoài bão về một câu chuyện, một hành động hay một con người mà bản thân rất quan tâm, và được đặt ở một vị trí nào đó rất quan trọng trong trái tim mình.
 
 
Và đồng thời, khi có hi vọng, có ước mơ thì không ai là không muốn biến nó thành hiện thực cả. Nhưng bạn hãy nhớ rằng, có nhiều thứ nó vốn dĩ đã định sẵn như vậy thì không thể thay đổi, dù bạn có cố gắng đến đâu, có bất chấp như thế nào thì đã như vậy là như vậy rồi. Giữa thực tế và hiện thực thì chúng  thực chất cách nhau rất xa, rất mơ hồ và cũng rất mỏng manh.
Khi đạt tới giới hạn của bản thân, đi qua những chờ đợi ngày nào, thì mọi hồi đáp đều trở nên vô nghĩa. Không phải là chúng ta không cần nữa, không phải chỉ là ham thích nhất thời nên chán rồi thôi, mà đó là biểu hiện của sự thất vọng đạt đến tột cùng, là cảm giác buông bỏ thứ từng được xem là quan trọng của bản thân.
Tôi từng nghe rất nhiều người nói rằng: "Ông trời rất công bằng, mọi thứ đều có cái giá của nó cả, những thứ bạn từng mất đi rồi một ngày sẽ được đền đáp bằng một thứ xứng đáng hơn rất nhiều". Đúng vậy, có rất nhiều thực tế đã chứng minh điều đó, nhưng bạn có biết rằng đồng thời cũng có những thứ là duy nhất, là đặc biệt nên đến khi đã mất đi rồi thì mọi hồi đáp đều trở nên vô nghĩa, đã không còn quan trọng nữa vì dù có gì bù đắp cũng không thể thay thế được rồi.
vv
Nhưng dù sao, có thể những sự mất đi đó cũng là những bài học mà ông trời rèn luyện, là số phận định sẵn mà bạn nhất định phải chấp nhận. Chúng giúp bạn mạnh mẽ, giúp bạn biết trân trọng hiện tại đang có, giúp bạn nhìn nhận cuộc sống thêm màu sắc cũng như nhiều khía cạnh khác nhau, giúp bạn học cách từ bỏ và nhìn về phía trước.
Vì những thứ đã là vô nghĩa, thì cũng đã không còn quan trọng nữa. Hãy tự đặt mọi hi vọng, chờ đợi lên chính bản thân bạn, sẽ khiến mình bớt tổn thương hơn là đặt vào bất kì điều gì khác, rồi những điều vốn dĩ của bạn thì ông trời đã có sắp đặt sẵn hết rồi. Đừng chờ đợi điều vô nghĩa nữa...
© Tuệ Lâm - blogradio.vn
Nếu như với bạn tác giả Tuệ Lâm, khi đi qua giới hạn của đợi chờ, mọi hồi đáp đều vô nghĩa thì bạn tác giả Lê Yến Vy lại nhắn nhủ đến những cô gái rằng đừng mãi chờ đợi một tình yêu không phải của mình, đã đến lúc cần vứt bỏ cô đơn, mỏi mệt để nắm lấy hạnh phúc mới rồi.
Điều quan trọng chính là chúng ta có đủ can đảm để hồi đáp lại những lần gõ cửa hay không? Khi một cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, đã đến lúc sẵn sàng và cho bản thân mình một cơ hội rồi cô gái ạ.
 
 
 
Thay đổi đi em còn chờ đợi ai
 
Quanh đi quanh lại, chỉ thấy cô đơn
Vai phản diện, phải diễn đến bao giờ?
Em là cô gái cô đơn đến mỏi mệt.
Em tình nguyện vứt bỏ mọi thứ làm tổn thương đến mình.
Em chỉ muốn giữ lại lớp vỏ bọc kiên cường, nhưng thật ra đó chỉ là chút ngoan cố còn sót lại.
Em biết không, thật ra cái em cần vứt bỏ, chính là lớp vỏ bọc mà em cứ kiên cường giữ lấy đó. Nó biến em trở thành vai phản diện. Em tin vào lời nói dối của chính mình để không nghĩ rằng bản thân vô trách nhiệm. Em không chấp nhận lời chỉ trích của người khác và co vào vỏ ốc của riêng mình.
Em lại còn hay chỉ trích người khác.
Cô gái à, em có thừa nhận không?
Em chính là người cần chỉ trích nhất hơn bất kì ai.
Thay đổi đi em, đừng nói suông nữa. Em định như thế đến bao giờ?
Thời gian không chờ đợi ai, em đã chạm ngưỡng 20 rồi, một phần ba cuộc đời, chưa đủ để em thức tỉnh hay sao? Nhìn vào gương kìa, em gái. Em tự dối lòng, hay biện hộ, hay thay đổi, ba phải, mông lung, luôn mơ cao nhưng không chịu cố gắng, hay đổ thừa cho mọi thứ xung quanh, dù thật ra em hiểu rõ lỗi của mình hơn hết thảy, chỉ là em sẽ không chịu đựng nổi nếu ôm hết tất cả vào bản thân mình.
Em tự ti, hay ghen tị, em không xác định rõ đâu là đâu, đâu quan trọng và đâu mới có thể lười, vì thế em đánh mất rất nhiều cơ hội rồi, em có biết không?
Em từ bỏ rất nhiều mối quan hệ, em cho đó là mạnh mẽ. Nhưng em ơi, có những điều xảy ra là do lỗi của em. Em không thể sửa được những lỗi đó và em chọn cách vứt bỏ nó.
Như thế là hèn nhát, em biết chưa?
 
 
Em lại còn vô cùng yếu đuối. Tự lúc nào em không còn có thể khóc. Em nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong, tìm đến những cuộc vui khác để quên đi và vùi dập những giọt nước mắt đó. Em cho đó là một cách mạnh mẽ ư?
Không em ơi, mạnh mẽ là khi người ta bật khóc khi đau và gượng dậy đứng lên khi cần. Không phải là sợ hãi đối mặt đến mức không thể nào rơi nước mắt. Em cho rằng khóc là nhận thua, em sợ rằng khóc rồi sẽ không thể đứng lên được nữa, em sợ hãi chính những giọt nước mắt của bản thân mình.
Có đôi khi, người con gái dám khóc mới chính là người con gái mạnh mẽ.
Em như thế, chỉ là trốn chạy mà thôi.
Đó là lý do em cảm thấy cô đơn, em biết chưa.
Bởi vì em bướng bỉnh, không thể từ bỏ những điều đã bao lâu nắm giữ.
Và bởi vì em quá khờ khạo, nỡ buông đi những gì yêu thương em nhất.
Những gì em nghĩ về bản thân mình, rằng em mạnh mẽ khi dám từ bỏ, dám thương dám hận, rằng em nói dối nhưng em không vô trách nhiệm, rằng em rồi sẽ vươn lên với cách sống của riêng mình.
Đó không phải là em đâu, cô gái.
Đừng như vậy nữa, em mãi sẽ tự tổn thương bản thân mình thôi.
Em định diễn vai phản diện đến bao giờ?
Và em định sẽ chênh vênh đến bao giờ?
Sống thật lòng đi em! Bỏ đi những toan tính em đã học được, trở về với em chất phác của ngày xưa, em sẽ được nhiều hơn mất.
Lặng im đi em! Em nói đã đủ rồi, ai hiểu sẽ hiểu, ai cần em sẽ cần.
Đừng đổ lỗi cho nghịch cảnh, bởi chọn lựa là ở em cơ mà.
Trở thành người vươn lên, hay là kẻ cam chịu? Chỉ có em là người lựa chọn.
Đừng thả trôi, xuôi dòng hay ngược dòng, hãy suy nghĩ kĩ. Tuổi 20 có thể chênh vênh, nhưng không thể thả trôi, vì em sẽ hối hận.
Thay đổi đi em, vai phản diện, có diễn tiếp hay không, cho em lựa chọn!
Lê Yến Ly – blogradio.vn
Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Nhiều người vẫn nói rằng trong tình yêu, “chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ là không biết chờ đến bao giờ”. Bởi vì ai cũng có một giới hạn riêng của bản thân, khi đi qua giới hạn thì mọi hồi đáp đều trở nên vô nghĩa.
Có lẽ sẽ có người ngạc nhiên rằng chẳng lẽ tình cảm lại có thể dễ dàng thay đổi đến thế ư? Tình cảm không dễ dàng thay đổi, chỉ là đã đi đến tận cùng của thất vọng, chẳng ai còn có đủ can đảm để nắm lấy mà thôi…
 ***
Đi qua những chờ đợi, mọi hồi đáp đều trở nên vô nghĩa
Dự tính, mong chờ, hi vọng,... Có lẽ là những điều tất yếu của mỗi người đối với những ước mơ, hoài bão về một câu chuyện, một hành động hay một con người mà bản thân rất quan tâm, và được đặt ở một vị trí nào đó rất quan trọng trong trái tim mình.
 
Và đồng thời, khi có hi vọng, có ước mơ thì không ai là không muốn biến nó thành hiện thực cả. Nhưng bạn hãy nhớ rằng, có nhiều thứ nó vốn dĩ đã định sẵn như vậy thì không thể thay đổi, dù bạn có cố gắng đến đâu, có bất chấp như thế nào thì đã như vậy là như vậy rồi. Giữa thực tế và hiện thực thì chúng  thực chất cách nhau rất xa, rất mơ hồ và cũng rất mỏng manh.
Khi đạt tới giới hạn của bản thân, đi qua những chờ đợi ngày nào, thì mọi hồi đáp đều trở nên vô nghĩa. Không phải là chúng ta không cần nữa, không phải chỉ là ham thích nhất thời nên chán rồi thôi, mà đó là biểu hiện của sự thất vọng đạt đến tột cùng, là cảm giác buông bỏ thứ từng được xem là quan trọng của bản thân.
Tôi từng nghe rất nhiều người nói rằng: "Ông trời rất công bằng, mọi thứ đều có cái giá của nó cả, những thứ bạn từng mất đi rồi một ngày sẽ được đền đáp bằng một thứ xứng đáng hơn rất nhiều". Đúng vậy, có rất nhiều thực tế đã chứng minh điều đó, nhưng bạn có biết rằng đồng thời cũng có những thứ là duy nhất, là đặc biệt nên đến khi đã mất đi rồi thì mọi hồi đáp đều trở nên vô nghĩa, đã không còn quan trọng nữa vì dù có gì bù đắp cũng không thể thay thế được rồi.
vv
Nhưng dù sao, có thể những sự mất đi đó cũng là những bài học mà ông trời rèn luyện, là số phận định sẵn mà bạn nhất định phải chấp nhận. Chúng giúp bạn mạnh mẽ, giúp bạn biết trân trọng hiện tại đang có, giúp bạn nhìn nhận cuộc sống thêm màu sắc cũng như nhiều khía cạnh khác nhau, giúp bạn học cách từ bỏ và nhìn về phía trước.
Vì những thứ đã là vô nghĩa, thì cũng đã không còn quan trọng nữa. Hãy tự đặt mọi hi vọng, chờ đợi lên chính bản thân bạn, sẽ khiến mình bớt tổn thương hơn là đặt vào bất kì điều gì khác, rồi những điều vốn dĩ của bạn thì ông trời đã có sắp đặt sẵn hết rồi. Đừng chờ đợi điều vô nghĩa nữa...
© Tuệ Lâm - blogradio.vn
Nếu như với bạn tác giả Tuệ Lâm, khi đi qua giới hạn của đợi chờ, mọi hồi đáp đều vô nghĩa thì bạn tác giả Lê Yến Vy lại nhắn nhủ đến những cô gái rằng đừng mãi chờ đợi một tình yêu không phải của mình, đã đến lúc cần vứt bỏ cô đơn, mỏi mệt để nắm lấy hạnh phúc mới rồi.
Điều quan trọng chính là chúng ta có đủ can đảm để hồi đáp lại những lần gõ cửa hay không? Khi một cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, đã đến lúc sẵn sàng và cho bản thân mình một cơ hội rồi cô gái ạ.
 
 
 
Thay đổi đi em còn chờ đợi ai
 
Quanh đi quanh lại, chỉ thấy cô đơn
Vai phản diện, phải diễn đến bao giờ?
Em là cô gái cô đơn đến mỏi mệt.
Em tình nguyện vứt bỏ mọi thứ làm tổn thương đến mình.
Em chỉ muốn giữ lại lớp vỏ bọc kiên cường, nhưng thật ra đó chỉ là chút ngoan cố còn sót lại.
Em biết không, thật ra cái em cần vứt bỏ, chính là lớp vỏ bọc mà em cứ kiên cường giữ lấy đó. Nó biến em trở thành vai phản diện. Em tin vào lời nói dối của chính mình để không nghĩ rằng bản thân vô trách nhiệm. Em không chấp nhận lời chỉ trích của người khác và co vào vỏ ốc của riêng mình.
Em lại còn hay chỉ trích người khác.
Cô gái à, em có thừa nhận không?
Em chính là người cần chỉ trích nhất hơn bất kì ai.
Thay đổi đi em, đừng nói suông nữa. Em định như thế đến bao giờ?
Thời gian không chờ đợi ai, em đã chạm ngưỡng 20 rồi, một phần ba cuộc đời, chưa đủ để em thức tỉnh hay sao? Nhìn vào gương kìa, em gái. Em tự dối lòng, hay biện hộ, hay thay đổi, ba phải, mông lung, luôn mơ cao nhưng không chịu cố gắng, hay đổ thừa cho mọi thứ xung quanh, dù thật ra em hiểu rõ lỗi của mình hơn hết thảy, chỉ là em sẽ không chịu đựng nổi nếu ôm hết tất cả vào bản thân mình.
Em tự ti, hay ghen tị, em không xác định rõ đâu là đâu, đâu quan trọng và đâu mới có thể lười, vì thế em đánh mất rất nhiều cơ hội rồi, em có biết không?
Em từ bỏ rất nhiều mối quan hệ, em cho đó là mạnh mẽ. Nhưng em ơi, có những điều xảy ra là do lỗi của em. Em không thể sửa được những lỗi đó và em chọn cách vứt bỏ nó.
Như thế là hèn nhát, em biết chưa?
 
 
Em lại còn vô cùng yếu đuối. Tự lúc nào em không còn có thể khóc. Em nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong, tìm đến những cuộc vui khác để quên đi và vùi dập những giọt nước mắt đó. Em cho đó là một cách mạnh mẽ ư?
Không em ơi, mạnh mẽ là khi người ta bật khóc khi đau và gượng dậy đứng lên khi cần. Không phải là sợ hãi đối mặt đến mức không thể nào rơi nước mắt. Em cho rằng khóc là nhận thua, em sợ rằng khóc rồi sẽ không thể đứng lên được nữa, em sợ hãi chính những giọt nước mắt của bản thân mình.
Có đôi khi, người con gái dám khóc mới chính là người con gái mạnh mẽ.
Em như thế, chỉ là trốn chạy mà thôi.
Đó là lý do em cảm thấy cô đơn, em biết chưa.
Bởi vì em bướng bỉnh, không thể từ bỏ những điều đã bao lâu nắm giữ.
Và bởi vì em quá khờ khạo, nỡ buông đi những gì yêu thương em nhất.
Những gì em nghĩ về bản thân mình, rằng em mạnh mẽ khi dám từ bỏ, dám thương dám hận, rằng em nói dối nhưng em không vô trách nhiệm, rằng em rồi sẽ vươn lên với cách sống của riêng mình.
Đó không phải là em đâu, cô gái.
Đừng như vậy nữa, em mãi sẽ tự tổn thương bản thân mình thôi.
Em định diễn vai phản diện đến bao giờ?
Và em định sẽ chênh vênh đến bao giờ?
Sống thật lòng đi em! Bỏ đi những toan tính em đã học được, trở về với em chất phác của ngày xưa, em sẽ được nhiều hơn mất.
Lặng im đi em! Em nói đã đủ rồi, ai hiểu sẽ hiểu, ai cần em sẽ cần.
Đừng đổ lỗi cho nghịch cảnh, bởi chọn lựa là ở em cơ mà.
Trở thành người vươn lên, hay là kẻ cam chịu? Chỉ có em là người lựa chọn.
Đừng thả trôi, xuôi dòng hay ngược dòng, hãy suy nghĩ kĩ. Tuổi 20 có thể chênh vênh, nhưng không thể thả trôi, vì em sẽ hối hận.
Thay đổi đi em, vai phản diện, có diễn tiếp hay không, cho em lựa chọn!

Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio

Tác giả: Lê Yến Ly – blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập105
  • Máy chủ tìm kiếm1
  • Khách viếng thăm104
  • Hôm nay10,311
  • Tháng hiện tại151,570
  • Tổng lượt truy cập9,857,422
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây