Tạm biệt mùa hoa phượng của tôi

Thứ tư - 14/06/2023 06:57

Sáng nay lại về nhà đi ngang qua ngôi trường làng nhỏ, tiếng trống chào cờ tùng tùng lẫn trong tiếng hô “Chào cờ, chào” vang lên. Một buổi tổng kết năm học đang diễn ra, ve đang kêu bên trong tán lá bàng xanh và cành phượng hồng đã khoe sắc rực giữa mùa hè. Có một cô học sinh lớp 5B đâu đó đang lưu luyến và tiếc nuối về những buổi học cùng bạn bè, thầy cô ở ngôi trường Tiểu học Mỹ Nhơn.

***

Mỗi mùa hoa phượng về, mang theo cảm giác bồi hồi, luyến tiếc của tất cả các thế hệ học trò đã từng trải qua những ngày tháng ngồi trên ghế nhà trường. Riêng bản thân mình đó là ký ức của những cánh phượng, tán lá bàng đọng mãi nhưng những giọt sương mai không biến tan trong tâm trí.

Vào những ngày nắng nóng, mồ hôi nổi trên cánh mũi, đầu tóc ướt mèm sau khi đến lớp và cởi bỏ chiếc mũ đan trên đầu xuống. Cũng chẳng còn muốn ra sân chơi nhảy dây, hay chơi chắt, chơi chuyền như mọi khi nữa. Mà năm nay cả bọn đã là năm cuối của cấp 1 rồi. Chúng mình đã học lớp 5 và đang bận rộn chuẩn bị ôn để thi vào cấp 2. Có chăng là những cuốn số tay nhỏ “Tự Bạch” của tất cả các thành viên trong lớp mà các bạn chuyền tay nhau ghi: Sở thích, sở trường, sở đoản và những kỷ niệm vui từ lúc học chung với nhau.

Có những điều thân quen gần gũi từ góc tường, tấm bảng đen, bàn ghế đá và hàng cây bàng, cây phượng buông táng rộng như ôm lấy cả một khoảng sân trường đầy nắng. Và cả chiếc cặp, đôi giày, bộ quần tây xanh, áo trắng hay chiếc khăn quàng đỏ thắm,...Nhưng sao hôm nay những thứ thân quen này lại lại lắm, cảm giác như mình trưởng thành và lớn lên hẳn. Vì sợ phải chia xa những cảnh vật này, xa những người bạn mà mình từng gắn bó từ ngày đầu còn e thẹn nhận lớp. Sợ không còn được gặp các khuôn mặt ngây thơ lớp dưới mà mình hay ra oai làm dáng mỗi giờ làm sao đỏ và thể hiện với các em ở những buổi ngoại khóa. Sợ thầy cô quên sẽ tên của mình mất, sợ không còn được gọi tên trong hội diễn văn nghệ hàng năm của trường nữa.

hoa_phuong_2

Tất cả những nỗi sợ ấy trong suy nghĩ như đánh thức sự trân quý và yêu mến những điều hiện tại lúc ấy. Bên ngoài cửa sổ ve kêu ong ong hòa theo tiếng giảng bài của cô giáo, những ánh mắt chăm chú nghe giảng mong vượt qua kỳ thi tốt nghiệp khó nhằn sắp tới. Có thể những người bạn mình khi đấy chưa nhận ra hay không nói ra nhưng sao với mình trong tim vẫn cứ bồi hồi và da diết nhung nhớ, chỉ muốn khắc rõ cảm giác này, hình ảnh này đến mai sau.

Rồi ngày tổng kết năm học cũng đến, vậy là thật sự xa thầy cô, bạn bè của năm năm gắn bó. Sau buổi tổng kết và nhận phần thưởng hôm nay mình phải chuẩn bị hành trang cho một quá trình mới ở một cấp học mới. Chẳng còn gặp gỡ bạn Liêu, bạn Sơn, bạn Kiều, bạn Hạ, bạn Hoàng và các bạn khác trong lớp. Riêng bạn Phương học giỏi lắm, nhưng vì nhà nghèo ba mẹ bạn không thể cho bạn học lên nữa mà phải đi theo anh trông coi đàn vịt. Và bạn Phương cũng nghỉ học luôn để đi làm giúp việc kiếm tiền phụ ba mẹ nuôi em. Biết tin các bạn trong lớp đều buồn, rồi bẵng đi khi có kết quả thi tốt nghiệp cả bọn lại vui vẻ gặp nhau ở một môi trường mới nhưng lại chẳng học chung lớp với nhau nhiều. Bận rộn làm quen và học tập ở môi trường mới nhưng những khuôn mặt quen thuộc cấp một mình vẫn không bao giờ quên. 

Thỉnh thoảng có bạn gặp lại bạn Phương và bạn Phượng về thăm nhà rồi kể cho các bạn còn lại nghe. Nhưng thời gian cứ xa dần, những người bạn cũ giờ đã học khác lớp cũng dần mất kết nối và chẳng gần gũi nhau như trước, một vài người bạn chuyển đi theo gia đình cũng mất liên lạc. Thời đấy chưa có điện thoại hay mạng xã hội rộng rãi như bây giờ, nên để tìm và liên hệ lại với một người bạn cũ chuyển nhà, chuyển trường xa là rất khó.

Một buổi chiều đi ngang trường tiểu học cũ, mọi cảm xúc lại ùa về bồi hồi ngang ngực. Vội vã chạy xe một vòng vào trường đi qua những góc nơi mình từng chơi với bọn bạn, cả cái bàn ghế mình từng ngồi sao nay lại thấp và nhỏ xíu so với mình hiện tại. Cả khung cửa nơi mình ngồi nhìn ra cảnh vật bên ngoài cũng đã đổi khác. Một em nhỏ học lớp 2 chạy đến “Chị ơi, chị học lớp 5B hả?”. Ngập ngừng mình trả lời “Ừ. Chị học lớp 5B nhưng của 3 năm trước rồi em”. Tự nhiên nước mắt rơi trước dãy bàn ghế và tấm bảng xanh lá cây lạ lẫm. Không gian này, thầy cô này nhưng bạn bè của mình đã lớn và không còn ngồi ở đây nữa. 

hoa_-_phuong

Vòng xe chạy ra về nhưng hình ảnh về bốn hàng dọc xếp thẳng trước sân giữa trưa nắng mỗi ngày khi bắt đầu buổi học, những lần lên nhận phần thưởng đầy tự hào. 

Những giờ có thầy cô về lớp dự giờ áp lực muốn toát mồ hôi, những nụ cười trên khuôn mặt lấm lem của ngày cắm trại, đường mực chia học bàn không cho bạn lấn sang bên mình vẫn còn như in. Và những lần chơi rượt đuổi chạy bị rách dép mà lòng buồn rười rượi. Sao mà yêu những khoảnh khắc ấy đến lạ lùng. 

Có thể tất cả các bạn đã lớn, cảnh vật có thể thay đổi nhưng trong tim vẫn khắc sâu về ký ức của thời học trò cấp 1. Mình sẽ kể lại với các bạn lớp 5B về những thay đổi của trường hôm nay và cảm xúc của mình vào một ngày không xa.

Sáng nay lại về nhà đi ngang qua ngôi trường làng nhỏ, tiếng trống chào cờ tùng tùng lẫn trong tiếng hô “Chào cờ, chào” vang lên. Một buổi tổng kết năm học đang diễn ra, ve đang kêu bên trong tán lá bàng xanh và cành phượng hồng đã khoe sắc rực giữa mùa hè tháng 5. Có một cô học sinh lớp 5B đâu đó đang lưu luyến và tiếc nuối về những buổi học cùng bạn bè, thầy cô ở ngôi trường Tiểu học Mỹ Nhơn.

 

 

Tác giả: Phạm Thị Mỹ Ly - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập20
  • Máy chủ tìm kiếm3
  • Khách viếng thăm17
  • Hôm nay14,252
  • Tháng hiện tại160,593
  • Tổng lượt truy cập9,866,445
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây