Món quà trong mỗi cử chỉ
Thứ sáu - 08/07/2022 00:05
Một chiếc bánh, con bẻ đôi chia cho cậu bạn nghèo một nửa; bàn tay búp măng con đưa ra nắm lấy tay bạn khi bạn vấp ngã; ly nước mát, hai tay con bưng mời khi ông bà đi làm về,… Bình dị thế thôi mà hạnh phúc chẳng dễ nói thành lời.
***
Ai đó đã nói rằng mỗi cử chỉ trao đi chính là một món quà nhận lại. Điều quan trọng là chúng ta có chủ động đón nhận món quà được ban tặng đó hay không mà thôi.
Cử chỉ là hình thức giao tiếp phi ngôn ngữ, phần lớn thể hiện thông qua các hành động, chuyển động của của cơ thể nhằm hướng đến một thông điệp nhất định nào đó. Cử chỉ của bàn tay, khuôn mặt, nụ cười,… có thể thay thế hoặc kết hợp với ngôn ngữ nói, giúp con người gửi đến nhau những điều không hoặc chưa nói thành lời. Cử chỉ xóa tan những hờn giận, xa cách; ủ ấm tình yêu thắm thiết, mặn nồng; thắt chặt tình bạn keo sơn, gắn bó; nghĩa chồng vợ son sắt, thủy chung; đong đầy tình tình người, tình gia đình, tình đời thêm tươi đẹp…
Tôi đọc được câu chuyện về một chàng trai bị bệnh hiểm nghèo. Một ngày, cậu xin gia đình đi ra phố. Ngang qua cửa hàng đĩa nhạc, cậu nhìn thấy cô gái có nụ cười trìu mến, dịu dàng bên trong cửa hàng và nhận ra đó là tình yêu đích thực của đời mình. Cậu quyết định làm quen với cô gái bằng cách vào mua một đĩa CD. Cảm ơn sự thân thiện của cô gái, cậu đem chiếc đĩa được gói cẩn thận về nhà và cất ngay vào tủ. Cứ thế, ngày nào, cậu cũng đến cửa hàng để mua đĩa CD như để có cớ được gặp cô gái. Rồi cậu quyết tâm thổ lộ tình cảm của mình với cô gái bằng cách để lại mảnh giấy ghi số điện thoại và số nhà của mình cho cô. Cho đến một ngày, cô gái gọi điện đến nhà cậu thì hay tin cậu vừa mới qua đời. Mẹ cậu phát hiện ra, trong mỗi chiếc đĩa CD cậu mua về đều có một lời nhắn gửi dịu dàng, yêu thương từ cô gái... Giá như cậu thử một lần mở chiếc đĩa CD ấy ra thì biết đâu…
Niềm vui của những người làm cha làm mẹ chính là được nhìn thấy những cử chỉ đáng yêu của con qua nụ cười, ánh mắt, qua vòng ôm ấm, qua cái hôn mềm,… con dành cho bố mẹ, cho mọi người xung quanh. Một chiếc bánh, con bẻ đôi chia cho cậu bạn nghèo một nửa; bàn tay búp măng con đưa ra nắm lấy tay bạn khi bạn vấp ngã; ly nước mát, hai tay con bưng mời khi ông bà đi làm về,… Bình dị thế thôi mà hạnh phúc chẳng dễ nói thành lời.
Vào ngày sinh nhật bố, con gái lớn của chúng tôi đã bí mật chuẩn bị một món quà đặc biệt. Thay vì chúc bố “Sinh nhật vui vẻ” như mọi năm, năm nay con gái tự tay quét dọn cửa nhà, tự tay nấu món ăn bố thích, tự tay hái hoa ngoài vườn, cắm vào bình, đặt giữa phòng khách. Và điều quan trọng là, một bức tranh tự tay con vẽ đặt trong chiếc hộp có thắt nơ để sẵn trên bàn chờ bố mở. Bức tranh vẽ hình bố đang dang rộng vòng tay ôm lấy cả nhà. Con không chú thích gì trong bức tranh, thế mà mắt bố cay xè chực khóc. Bởi bố nhận ra hạnh phúc với bố chính là các con, là gia đình, là tổ ấm bố cần trân trọng, giữ gìn.
Có ở trong khó khăn, ta mới biết trân trọng những nghĩa cử cao đẹp mà đồng bào mình dành cho nhau thương thiết đến nhường nào. Giữa mùa đại dịch Covid 19, có biết bao những cá nhân, tập thể, tổ chức,... với những nghĩa cử cao đẹp hướng về đồng bào vùng tâm dịch. Dẫu chỉ là bó rau, kí gạo; là giúp sức, giúp công,… nhưng là cả tấm lòng “Tương thân tương ái”, là sự sẻ chia, động viên, với mong muốn đẩy lùi dịch bệnh, mong cuộc sống bình yên mau chóng trở lại.
Hạnh phúc với những thầy giáo cô giáo chính là nhìn thấy lớp lớp học trò của mình trưởng thành, nên người. Hạnh phúc hơn là khi được các em yêu quý và biết ơn. Lòng biết ơn thể hiện ra thành cử chỉ, hành động thiết thực: là những bông hoa điểm 10, là bó hoa tươi thắm; là tấm thiệp, lời chúc; là dòng tin nhắn hay nhãn dán, ấn phẩm,… gửi đến thầy cô đã và đang dạy mình. Những cử chỉ ấy là minh chứng cho sự tri ân đẹp đẽ mà xã hội, cuộc sống đã ban tặng cho những “người lái đò trên dòng sông tri thức”.
Đã bao giờ bạn đưa bờ vai của mình cho người bên cạnh dựa vào để thấy rằng cuộc đời cần lắm sự cho đi? Đã bao giờ bạn thử vào bếp nấu bữa cơm thay vợ để trân trọng hơn những bữa cơm nhà vợ nấu? Đã bao giờ bạn ngắm nhìn mái đầu mẹ cha để thấy thương hơn những dãi dầu sương gió mà mẹ cha đã trải qua?... Những cử chỉ nhỏ bé, đời thường nhất như thế cũng đều ẩn chứa một món quà ý nghĩa. Vậy nên, đừng ngần ngại đón nhận, cho đi và tự mình khám phá những món quà cử chỉ ấy!
Tác giả: Xanh Nguyên - blogradio.vn