Gió mùa Đông
Thứ năm - 10/08/2023 09:45
Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình
***
Ngày đó khi ngắm nhìn bầu trời qua khung của sổ, tôi chỉ thấy nó đơn giản chỉ là bầu trời thôi, có gì đâu mà cô bạn thân tôi lại bất chấp mở cửa số ra để ngắm bất kể gió mùa Đông lùa vào rất lạnh. Chỉ sau này khi chuyện ngày hôm đó xảy ra tôi mới biết được chỉ có gió mùa Đông mới dễ dàng xoa dịu những vết thương lòng, bởi nó rét buốt khiến ta tê dại mà quên đi thực tại.
Lần đầu tiên tôi gặp Nguyên là khi nhận vị trí mới tại công ty ABC, khi ấy anh là trưởng phòng nơi tôi làm việc. Anh là người vui vẻ, hoạt bát và sôi nổi, khác xa so với tôi một cô gái nóng tính hay cọc cằn. Tôi không thể làm một công việc nào quá lâu, nguyên nhân bị đuổi đều là do chửi sếp, thậm chí cái công việc này của tôi còn là do bố mẹ xin nhờ quan hệ xin cho mới đi làm, nếu không tôi chắc sẽ ở nhà và nằm ì ra trên giường. Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song vậy, không bao giờ giao nhau. Vậy đấy cho tới một hôm vào cái ngày đầu Đông lạnh buốt da dẻ, tôi phải ở lại làm thêm giờ. Tôi đã mải làm việc mà quên mất thời gian, đến khi hoàn thành mới nhận ra đã quá trễ. Tôi vội vàng dọn đồ và ra về, khi mở cánh cửa công ty dưới sảnh ra tôi như chết đứng lại, lạnh quá cái lạnh đầu Đông không ngờ lại lạnh như vậy. Bỗng một anh đến bên và ngỏ ý muốn cho tôi mượn áo khoác của anh. Vì quá ngại ngùng nên tôi đã từ chối mà đánh trống lảng qua chuyện khác:
- Anh sao giờ này vẫn chưa về. Mà không đúng, anh về từ hồi chiều mà, sao lại quay lại đây.
Chà gì đây, lần đầu tiên tôi thấy anh bối rối thiếu tự tin đến như vậy, anh gãi đầu tỏ vẻ ấp úng nói:
- Thật ra anh chưa từng về, vì thấy em ở lại làm thêm giờ nên anh cố tình đứng đây đợi.
Gì đây, tôi mở to mắt bất ngờ, anh như thế mà lại đợi tôi. Có bị điên không vậy, anh như vậy là đang có ý gì? Tôi thắc mắc đáp:
- Em không hiểu lắm, anh sao lại phải đợi em chứ?
Lần nữa tôi lại thấy được nét bối rối trên mặt anh, đúng hơn nó chưa từng biến mất. Anh ngập ngừng nói:
- Là vì anh muốn nói truyện với em. Em có còn nhớ năm hai đại học đã từng gặp ai không?
Tôi nhíu mày suy nghĩ, sao lại hỏi tôi đã từng gặp ai, trên cuộc đời này vô vàn con người làm sao mà nhớ hết, tôi bèn đáp:
- Không, trong trường biết bao nhiêu người, sao anh lại hỏi thế?
Đến lúc này đây tôi đã nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt anh có chút thất vọng, tôi không hiểu tôi đã nói sai gì mà khiến anh thất vọng như vậy. Anh cứ đứng im mà không nhúc nhích, không khí giữa chúng tôi im lặng một cách đáng sợ. Mà cái trời mùa Đông giá rét này cứ đứng im như này mãi mai khéo ốm mất, vì vậy tôi bèn đánh trống lảng:
- Trời lạnh quá, anh ăn tối chưa? Hay chúng ta đi ăn đi.
Tôi run người nói. Đến lúc này anh mới hoàn hồn và ngỏ ý mời tôi đi ăn lẩu cho ấm. Chúng tôi đi bằng xe của anh, ngồi trên xe đúng thật là ấm áp biết bao. Bỗng tôi phát hiện ra trên xe anh có một bông hướng dương đã héo từ bao giờ, nhưng lạ ở chỗ anh ấy vẫn cắm ở đấy nơi gần gạt cần xe, mặc kệ nó đã không còn giá trị về sắc đẹp nữa. Thấy lạ tôi bèn hỏi:
- Bông hoa này không phải đã héo rồi sao, sao anh không vứt đi.
Anh thấy thế, tay cầm vô lăng tay còn lại cầm bông hoa nên và nói:
- Đó là hoa của người trong lòng anh tặng, tiếc rằng cô ấy không nhớ ra anh.
Ái chà chà, chuyện tình yêu sao. Vấn đề này tôi chịu thôi, tôi chả có kinh nghiệm phong phú chút nào đâu. Nên bèn nói qua loa cho qua chủ đề:
- Đáng tiếc nhỉ.
Anh từ lúc nào đã đặt bông hoa về vị trí cũ, mặt không quay về phía tôi nên tôi không rõ rốt cuộc nó biểu cảm ra sao, anh nhàn nhạt nói:
- Ừ thật đáng tiếc.
Sau đó chúng tôi cũng không nói câu nào với nhau nữa, nhưng tôi nhận ra sau lần đi ăn tối với nhau đó, anh có chút gì đó thay đổi hẳn. Anh là một người luôn quan tâm đến mọi người, ân cần và chu đáo. Nhưng ở tôi luôn nhận thấy anh có gì đó đối xử đặc biệt với tôi hơn. Dù là trưởng phòng nhưng anh rất hay pha cà phê cho mọi người, anh cho rằng dù là ai cũng nên bình đẳng. Nhưng mỗi lần anh mang cà phê cho mọi người thì cốc của tôi luôn là một cốc sữa nóng hay là nước hoa quả. Mỗi lần như thế đều khiến tôi vô cùng cảm động vì tôi có chứng đau dạ dày. Mỗi lần phải tăng ca, anh luôn ở lại cùng tôi và rủ tôi ăn tối cùng. Hay nếu tôi có sai xót gì trong công việc anh luôn là người kiên nhẫn chỉ dạy tôi. Dần dà như thế tôi nhận ra hình như tôi thích anh mất rồi. Nhưng tôi chả biết nữa, anh có người trong lòng rồi cơ mà.
Vẫn như bao ngày, nay tôi lại phải tăng ca và như thường lệ anh lại ở cùng tôi và rủ tôi đi ăn tối. Tôi tính hôm nay sẽ lấy hết can đảm tỏ tình với anh, dù sao không nên để lâu, nếu không thành ít nhất cũng sẽ đau một lần rồi thôi. Vì vậy tôi đã rủ anh đi uống rượu, nói rằng hôm nay tôi đặc biệt cao hứng. Nói uống là thế nhưng được hai ly không còn tỉnh táo nữa rồi, tôi nhìn anh mếu máo khóc nói rằng:
- Anh sao lại quan tâm em như vậy, anh làm thế khiến em thích anh đấy.
Vì cơn say rượu nên tôi chả rõ trạng thái anh như nào, ngạc nhiên hay không tôi chả biết. Anh ngồi im nhìn tôi bỗng anh ôm lấy tôi nhẹ nhàng vỗ về rồi bảo:
- Nín đi, anh thương, anh cũng thích em mà, em không thấy sao?
Tôi tròn mắt nhìn anh, anh mỉm cười dịu dàng lấy tay lau nước mắt còn đọng trên khóe mi tôi. Vậy là sau màn mượn rượu tỏ tình tôi đã có một anh bạn trai vô cùng chu đáo và chiều chuộng tôi rồi, bạn bè tôi ai cũng vui mừng và hạnh phúc vì tôi đã tìm được nửa kia vô cùng tuyệt vời sau bao năm ế chỏng chơ. Tôi cứ nghĩ cứ hạnh phúc thế này mãi thật thì tốt, nhưng bình yên luôn đứng trước giông bão. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, tôi đều thấy bông hoa hướng dương khô kia trên xe, điều đó khiến tôi không ngừng suy nghĩ về mối tình đã khiến anh sâu đậm kia là ai? Tôi dần dà bắt đầu tỏ ra khó chịu với anh, dẫu cho anh chiều chuộng tôi ra sao, tôi đều không nói ra lý do tôi khó chịu. Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình, cho đến một hôm tôi ngồi coi được một cảnh phim nam chính đã phũ phàng với nữ phụ ra sao vì anh không quên được nữ chính. Điều đó khiến tôi không ngừng khóc được, tôi bỗng thấy chuyện tình yêu của tôi như một trò cười vậy, mọi thứ là tự tôi đa tình sao. Tôi gọi điện cho anh khóc lóc, nhưng tuyệt nhiên không nói bất cứ câu gì cả mặc kệ anh lo lắng ra sao. Tôi hẹn anh đến nơi lần đầu tiên tụi tôi đi ăn. Anh đồng ý đến đón tôi, tôi nhìn anh trước cửa nhà mà hít một hơi sâu, phải thôi, hôm nay tôi sẽ cho chuyện tình này chấm dứt. Khi tôi bước lên xe anh như thường lệ lấy tay kê lên thành ôto vì sợ tôi sẽ cụng đầu, khi vô xe anh sẽ đưa tôi túi sưởi để tôi ủ ấm tay, bỗng tôi chợt nghĩ tại sao tôi lại phải chia tay, cô ta cũng chỉ là quá khứ mà. Nhưng khi nhìn nhành hoa hướng dương sự chua xót trong lòng tôi lại dâng lên, tôi nhàn nhạt nói:
- Chúng ta chia tay đi.
Anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên, lập tức thắng xe gấp lại khiến người tôi ngã về phía trước đập đầu nhẹ, anh lập tức hỏi han tôi:
- Em có sao không? Nhưng An à, sao em lại muốn chia tay, em nói đi anh lại làm sai gì sao?
Tôi nhìn anh lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ nói:
- Anh không sai nhưng,...
…
Vào ngày…, tháng… mùa Đông, hôm nay tôi đã sửa soạn rất kỹ để đi gặp người trong lòng của tôi. Cái rét mùa Đông đúng thật là ghê gớm, nó khiến tôi không ngừng run rẩy, tôi nhanh chân đi đến trước người trong lòng của mình. Dùng tay phải khẽ xoa nhẹ, và nói:
- Em đến rồi đây.
Tôi lấy một chiếc khăn ra khẽ khàng lau đi lớp bụi đã phủ mờ trên tấm bia có khắc tên anh, rồi nghẹn ngào nói:
- Vậy mà đã hai năm rồi, anh nói xem khi đó nếu em nói ra ngay từ đầu liệu chúng ta có bỏ lỡ nhau không?
Tôi nghẹn ngào hồi tưởng lại cái ngày kinh hoàng hôm ấy, cái ngày tự chính tay tôi bóp nát hạnh phúc của mình, khiến người tôi yêu vĩnh viễn rời xa tôi. Vào hôm ấy, cái khoảnh khắc tôi định nói ra câu từ tiếp theo thì một chiếc xe tải mất thắng đâm về phía chúng tôi, tôi không kịp định thần lại gì cả, chỉ biết khoành khắc đó anh đã ôm tôi và dùng thân mình che cho tôi, khi ấy tôi chỉ kịp nghe anh nói:
- Mặt trời của anh.
Khoảnh khắc ấy mọi thứ tối sầm lại, tôi lạc vào một giấc mơ ngày tôi còn năm hai đại học. Khi đó tôi cùng các bạn của mình làm hoạt động thiện nguyện, chúng tôi sẽ trao tặng những phần quà nhỏ cho những bệnh nhân nan y, sau khi làm việc xong chúng tôi đã tổ chức ca hát để động viên họ. Mà tôi thì chả hứng thú gì với ca hát cả, vì vậy tôi đã lẻn ra khóm hướng dương của bệnh viện và ngồi đó. bỗng tôi nhìn thấy một người con trai gầy gò gương mặt phảng phất nét u buồn. Vì quá buồn mồm nên tôi lân la lại hỏi chuyện:
- Chào bạn, sao bạn lại ngồi đây thế, trong khi đang tổ chức ca hát rất vui đó bạn không hứng thú sao?
Chàng trai quay lại nhìn tôi, vẫn thế vẫn là đôi mắt u sầu đó, yếu ớt đáp:
- Không phải cậu cũng vậy sao. Mà dẫu sao một người sắp chết như tôi, hưởng thêm chút niềm vui thì được gì chứ?
Bình thường tôi sẽ tảng lơ đi mà mặc kệ những người có suy nghĩ tiêu cực như vậy cho nhẹ nợ cho rồi. Nhưng tôi nhìn thấy được trên cổ tay cậu ta đang đeo chiếc đồng hồ có hình ảnh người phụ nữ đang ôm một đứa bé đầy yêu thương, chắc là mẹ cậu ta. Mà đối với tôi ai muốn chết thì cứ chết thôi nhưng trước khi chết đừng gây đau khổ cho người yêu thương mình. Tôi bèn đứng lên nói:
- Người phụ nữ đang ôm đứa bé trong bức ảnh kia chắc hẳn là mẹ cậu. Cậu có thể không màng sống chết nhưng mẹ không thì không đâu. Bà ấy đã cố gắng chiến đấu từng ngày vì cậu, vậy mà cậu lại buông ra lời nói nhẹ tưạ lông hồng vậy sao. Cậu không yêu thương bản thân cậu thì phải yêu thương mẹ cậu chứ, bà ấy sẽ đau khổ ra sao hả? Cậu không nghĩ tới sao?
Người con trai ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn tôi, ấp úng nói:
- Tôi, tôi…
Tôi bèn ngắt lời cậu ta, chống hông nói:
- Tôi cái gì mà tôi chứ, đồ ích kỷ.
Nói đoạn tôi với tay ngắt một bông hướng dương đưa ra trước mặt cậu ta và nói:
- Này tặng cậu, hoa hướng dương ngoài có nghĩa luôn hướng về một người ra còn có nghĩa là mặt trời hi vọng đó. Hi vọng lần tới cậu sẽ tích cực, tôi là An, sinh viên năm hai đại học XYZ, rất vui biết cậu.
Đến đây, tôi bất chợt bật dậy, hô hấp khó khăn nước mắt tôi cứ tuôn rơi không ngừng. Tôi nhớ ra Nguyên rồi, anh chính là chàng trai năm ấy tôi tặng hoa. Tôi chính là người trong lòng mà không nhớ ra anh do anh nói. Bỗng cửa phòng được mở ra, là mẹ tôi, bà thấy tôi đã tỉnh dậy bèn ôm tôi khóc và nói:
- Con tỉnh dậy rồi, mẹ đã tưởng là sẽ mất con mãi mãi, mẹ sợ lắm.
Tôi bàng hoàng nhìn mẹ, nhìn xuống bộ quần áo tôi đang mặc, là đồ của bệnh viện, phải rồi, chúng tôi khi đang cãi nhau thì bị xe đâm. Thế Nguyên đâu rồi, anh không làm sao chứ? Tôi gấp gáp hỏi mẹ:
- Nguyên đâu rồi? Mẹ, mẹ nói con nghe Nguyên đâu rồi?
Mẹ nhìn tôi bối rối, rồi ngập ngừng trong cổ họng không phát ra thành tiếng. Tôi gấp gáp lay mẹ hỏi đi hỏi lại. Bà bèn bảo tôi nằm xuống rồi bà kể:
- Nguyên mất rồi, vụ tại nạn hôm đó vì chắn cho con mà Nguyên đã mất rồi.
Mẹ tôi nói xong khóc nức nở. Còn tôi thì vừa khóc vừa cười như điên dại. Vậy là chính tôi đã tự tay hủy hoại Nguyên, tự tôi làm mất đi tình yêu đời mình. Lẽ ra tôi nên hỏi anh ấy sớm hơn, à không tôi nên nhận ra anh ấy sớm hơn. Tôi nhớ lại cái lần anh hỏi tôi có từng gặp ai không rồi thất vọng, tôi đau lòng nước mắt rơi lã chã. Hẳn anh đau khổ lắm khi tôi không nhận ra anh. Giờ thì hối hận cũng không kịp nữa rồi. Nguyên rời xa tôi thật rồi, như cái cách hôm đó tôi muốn làm nhưng mà đau khổ hơn.
Vậy mà đã qua hai năm kể từ ngày bi kịch đó xảy ra, tôi đứng trước mộ anh không thôi thương tiếc. Nhưng thương tiếc rồi cũng có được ích lợi gì đâu, anh đã ra đi rồi, để lại mình tôi ngày đêm thương nhớ. Giá mà tôi chịu nói ra lòng mình, có lẽ chúng tôi đã viết nên một kết cục khác cho chuyện tình này rồi.
Lạnh giá, u sầu
Mình em đứng
Nhành hướng dương
Đã héo không tươi lại
Người nằm đó
Tôi thẫn thờTôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình
***
Ngày đó khi ngắm nhìn bầu trời qua khung của sổ, tôi chỉ thấy nó đơn giản chỉ là bầu trời thôi, có gì đâu mà cô bạn thân tôi lại bất chấp mở cửa số ra để ngắm bất kể gió mùa Đông lùa vào rất lạnh. Chỉ sau này khi chuyện ngày hôm đó xảy ra tôi mới biết được chỉ có gió mùa Đông mới dễ dàng xoa dịu những vết thương lòng, bởi nó rét buốt khiến ta tê dại mà quên đi thực tại.
Lần đầu tiên tôi gặp Nguyên là khi nhận vị trí mới tại công ty ABC, khi ấy anh là trưởng phòng nơi tôi làm việc. Anh là người vui vẻ, hoạt bát và sôi nổi, khác xa so với tôi một cô gái nóng tính hay cọc cằn. Tôi không thể làm một công việc nào quá lâu, nguyên nhân bị đuổi đều là do chửi sếp, thậm chí cái công việc này của tôi còn là do bố mẹ xin nhờ quan hệ xin cho mới đi làm, nếu không tôi chắc sẽ ở nhà và nằm ì ra trên giường. Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song vậy, không bao giờ giao nhau. Vậy đấy cho tới một hôm vào cái ngày đầu Đông lạnh buốt da dẻ, tôi phải ở lại làm thêm giờ. Tôi đã mải làm việc mà quên mất thời gian, đến khi hoàn thành mới nhận ra đã quá trễ. Tôi vội vàng dọn đồ và ra về, khi mở cánh cửa công ty dưới sảnh ra tôi như chết đứng lại, lạnh quá cái lạnh đầu Đông không ngờ lại lạnh như vậy. Bỗng một anh đến bên và ngỏ ý muốn cho tôi mượn áo khoác của anh. Vì quá ngại ngùng nên tôi đã từ chối mà đánh trống lảng qua chuyện khác:
- Anh sao giờ này vẫn chưa về. Mà không đúng, anh về từ hồi chiều mà, sao lại quay lại đây.
Chà gì đây, lần đầu tiên tôi thấy anh bối rối thiếu tự tin đến như vậy, anh gãi đầu tỏ vẻ ấp úng nói:
- Thật ra anh chưa từng về, vì thấy em ở lại làm thêm giờ nên anh cố tình đứng đây đợi.
Gì đây, tôi mở to mắt bất ngờ, anh như thế mà lại đợi tôi. Có bị điên không vậy, anh như vậy là đang có ý gì? Tôi thắc mắc đáp:
- Em không hiểu lắm, anh sao lại phải đợi em chứ?
Lần nữa tôi lại thấy được nét bối rối trên mặt anh, đúng hơn nó chưa từng biến mất. Anh ngập ngừng nói:
- Là vì anh muốn nói truyện với em. Em có còn nhớ năm hai đại học đã từng gặp ai không?
Tôi nhíu mày suy nghĩ, sao lại hỏi tôi đã từng gặp ai, trên cuộc đời này vô vàn con người làm sao mà nhớ hết, tôi bèn đáp:
- Không, trong trường biết bao nhiêu người, sao anh lại hỏi thế?
Đến lúc này đây tôi đã nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt anh có chút thất vọng, tôi không hiểu tôi đã nói sai gì mà khiến anh thất vọng như vậy. Anh cứ đứng im mà không nhúc nhích, không khí giữa chúng tôi im lặng một cách đáng sợ. Mà cái trời mùa Đông giá rét này cứ đứng im như này mãi mai khéo ốm mất, vì vậy tôi bèn đánh trống lảng:
- Trời lạnh quá, anh ăn tối chưa? Hay chúng ta đi ăn đi.
Tôi run người nói. Đến lúc này anh mới hoàn hồn và ngỏ ý mời tôi đi ăn lẩu cho ấm. Chúng tôi đi bằng xe của anh, ngồi trên xe đúng thật là ấm áp biết bao. Bỗng tôi phát hiện ra trên xe anh có một bông hướng dương đã héo từ bao giờ, nhưng lạ ở chỗ anh ấy vẫn cắm ở đấy nơi gần gạt cần xe, mặc kệ nó đã không còn giá trị về sắc đẹp nữa. Thấy lạ tôi bèn hỏi:
- Bông hoa này không phải đã héo rồi sao, sao anh không vứt đi.
Anh thấy thế, tay cầm vô lăng tay còn lại cầm bông hoa nên và nói:
- Đó là hoa của người trong lòng anh tặng, tiếc rằng cô ấy không nhớ ra anh.
Ái chà chà, chuyện tình yêu sao. Vấn đề này tôi chịu thôi, tôi chả có kinh nghiệm phong phú chút nào đâu. Nên bèn nói qua loa cho qua chủ đề:
- Đáng tiếc nhỉ.
Anh từ lúc nào đã đặt bông hoa về vị trí cũ, mặt không quay về phía tôi nên tôi không rõ rốt cuộc nó biểu cảm ra sao, anh nhàn nhạt nói:
- Ừ thật đáng tiếc.
Sau đó chúng tôi cũng không nói câu nào với nhau nữa, nhưng tôi nhận ra sau lần đi ăn tối với nhau đó, anh có chút gì đó thay đổi hẳn. Anh là một người luôn quan tâm đến mọi người, ân cần và chu đáo. Nhưng ở tôi luôn nhận thấy anh có gì đó đối xử đặc biệt với tôi hơn. Dù là trưởng phòng nhưng anh rất hay pha cà phê cho mọi người, anh cho rằng dù là ai cũng nên bình đẳng. Nhưng mỗi lần anh mang cà phê cho mọi người thì cốc của tôi luôn là một cốc sữa nóng hay là nước hoa quả. Mỗi lần như thế đều khiến tôi vô cùng cảm động vì tôi có chứng đau dạ dày. Mỗi lần phải tăng ca, anh luôn ở lại cùng tôi và rủ tôi ăn tối cùng. Hay nếu tôi có sai xót gì trong công việc anh luôn là người kiên nhẫn chỉ dạy tôi. Dần dà như thế tôi nhận ra hình như tôi thích anh mất rồi. Nhưng tôi chả biết nữa, anh có người trong lòng rồi cơ mà.
Vẫn như bao ngày, nay tôi lại phải tăng ca và như thường lệ anh lại ở cùng tôi và rủ tôi đi ăn tối. Tôi tính hôm nay sẽ lấy hết can đảm tỏ tình với anh, dù sao không nên để lâu, nếu không thành ít nhất cũng sẽ đau một lần rồi thôi. Vì vậy tôi đã rủ anh đi uống rượu, nói rằng hôm nay tôi đặc biệt cao hứng. Nói uống là thế nhưng được hai ly không còn tỉnh táo nữa rồi, tôi nhìn anh mếu máo khóc nói rằng:
- Anh sao lại quan tâm em như vậy, anh làm thế khiến em thích anh đấy.
Vì cơn say rượu nên tôi chả rõ trạng thái anh như nào, ngạc nhiên hay không tôi chả biết. Anh ngồi im nhìn tôi bỗng anh ôm lấy tôi nhẹ nhàng vỗ về rồi bảo:
- Nín đi, anh thương, anh cũng thích em mà, em không thấy sao?
Tôi tròn mắt nhìn anh, anh mỉm cười dịu dàng lấy tay lau nước mắt còn đọng trên khóe mi tôi. Vậy là sau màn mượn rượu tỏ tình tôi đã có một anh bạn trai vô cùng chu đáo và chiều chuộng tôi rồi, bạn bè tôi ai cũng vui mừng và hạnh phúc vì tôi đã tìm được nửa kia vô cùng tuyệt vời sau bao năm ế chỏng chơ. Tôi cứ nghĩ cứ hạnh phúc thế này mãi thật thì tốt, nhưng bình yên luôn đứng trước giông bão. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, tôi đều thấy bông hoa hướng dương khô kia trên xe, điều đó khiến tôi không ngừng suy nghĩ về mối tình đã khiến anh sâu đậm kia là ai? Tôi dần dà bắt đầu tỏ ra khó chịu với anh, dẫu cho anh chiều chuộng tôi ra sao, tôi đều không nói ra lý do tôi khó chịu. Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình, cho đến một hôm tôi ngồi coi được một cảnh phim nam chính đã phũ phàng với nữ phụ ra sao vì anh không quên được nữ chính. Điều đó khiến tôi không ngừng khóc được, tôi bỗng thấy chuyện tình yêu của tôi như một trò cười vậy, mọi thứ là tự tôi đa tình sao. Tôi gọi điện cho anh khóc lóc, nhưng tuyệt nhiên không nói bất cứ câu gì cả mặc kệ anh lo lắng ra sao. Tôi hẹn anh đến nơi lần đầu tiên tụi tôi đi ăn. Anh đồng ý đến đón tôi, tôi nhìn anh trước cửa nhà mà hít một hơi sâu, phải thôi, hôm nay tôi sẽ cho chuyện tình này chấm dứt. Khi tôi bước lên xe anh như thường lệ lấy tay kê lên thành ôto vì sợ tôi sẽ cụng đầu, khi vô xe anh sẽ đưa tôi túi sưởi để tôi ủ ấm tay, bỗng tôi chợt nghĩ tại sao tôi lại phải chia tay, cô ta cũng chỉ là quá khứ mà. Nhưng khi nhìn nhành hoa hướng dương sự chua xót trong lòng tôi lại dâng lên, tôi nhàn nhạt nói:
- Chúng ta chia tay đi.
Anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên, lập tức thắng xe gấp lại khiến người tôi ngã về phía trước đập đầu nhẹ, anh lập tức hỏi han tôi:
- Em có sao không? Nhưng An à, sao em lại muốn chia tay, em nói đi anh lại làm sai gì sao?
Tôi nhìn anh lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ nói:
- Anh không sai nhưng,...
…
Vào ngày…, tháng… mùa Đông, hôm nay tôi đã sửa soạn rất kỹ để đi gặp người trong lòng của tôi. Cái rét mùa Đông đúng thật là ghê gớm, nó khiến tôi không ngừng run rẩy, tôi nhanh chân đi đến trước người trong lòng của mình. Dùng tay phải khẽ xoa nhẹ, và nói:
- Em đến rồi đây.
Tôi lấy một chiếc khăn ra khẽ khàng lau đi lớp bụi đã phủ mờ trên tấm bia có khắc tên anh, rồi nghẹn ngào nói:
- Vậy mà đã hai năm rồi, anh nói xem khi đó nếu em nói ra ngay từ đầu liệu chúng ta có bỏ lỡ nhau không?
Tôi nghẹn ngào hồi tưởng lại cái ngày kinh hoàng hôm ấy, cái ngày tự chính tay tôi bóp nát hạnh phúc của mình, khiến người tôi yêu vĩnh viễn rời xa tôi. Vào hôm ấy, cái khoảnh khắc tôi định nói ra câu từ tiếp theo thì một chiếc xe tải mất thắng đâm về phía chúng tôi, tôi không kịp định thần lại gì cả, chỉ biết khoành khắc đó anh đã ôm tôi và dùng thân mình che cho tôi, khi ấy tôi chỉ kịp nghe anh nói:
- Mặt trời của anh.
Khoảnh khắc ấy mọi thứ tối sầm lại, tôi lạc vào một giấc mơ ngày tôi còn năm hai đại học. Khi đó tôi cùng các bạn của mình làm hoạt động thiện nguyện, chúng tôi sẽ trao tặng những phần quà nhỏ cho những bệnh nhân nan y, sau khi làm việc xong chúng tôi đã tổ chức ca hát để động viên họ. Mà tôi thì chả hứng thú gì với ca hát cả, vì vậy tôi đã lẻn ra khóm hướng dương của bệnh viện và ngồi đó. bỗng tôi nhìn thấy một người con trai gầy gò gương mặt phảng phất nét u buồn. Vì quá buồn mồm nên tôi lân la lại hỏi chuyện:
- Chào bạn, sao bạn lại ngồi đây thế, trong khi đang tổ chức ca hát rất vui đó bạn không hứng thú sao?
Chàng trai quay lại nhìn tôi, vẫn thế vẫn là đôi mắt u sầu đó, yếu ớt đáp:
- Không phải cậu cũng vậy sao. Mà dẫu sao một người sắp chết như tôi, hưởng thêm chút niềm vui thì được gì chứ?
Bình thường tôi sẽ tảng lơ đi mà mặc kệ những người có suy nghĩ tiêu cực như vậy cho nhẹ nợ cho rồi. Nhưng tôi nhìn thấy được trên cổ tay cậu ta đang đeo chiếc đồng hồ có hình ảnh người phụ nữ đang ôm một đứa bé đầy yêu thương, chắc là mẹ cậu ta. Mà đối với tôi ai muốn chết thì cứ chết thôi nhưng trước khi chết đừng gây đau khổ cho người yêu thương mình. Tôi bèn đứng lên nói:
- Người phụ nữ đang ôm đứa bé trong bức ảnh kia chắc hẳn là mẹ cậu. Cậu có thể không màng sống chết nhưng mẹ không thì không đâu. Bà ấy đã cố gắng chiến đấu từng ngày vì cậu, vậy mà cậu lại buông ra lời nói nhẹ tưạ lông hồng vậy sao. Cậu không yêu thương bản thân cậu thì phải yêu thương mẹ cậu chứ, bà ấy sẽ đau khổ ra sao hả? Cậu không nghĩ tới sao?
Người con trai ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn tôi, ấp úng nói:
- Tôi, tôi…
Tôi bèn ngắt lời cậu ta, chống hông nói:
- Tôi cái gì mà tôi chứ, đồ ích kỷ.
Nói đoạn tôi với tay ngắt một bông hướng dương đưa ra trước mặt cậu ta và nói:
- Này tặng cậu, hoa hướng dương ngoài có nghĩa luôn hướng về một người ra còn có nghĩa là mặt trời hi vọng đó. Hi vọng lần tới cậu sẽ tích cực, tôi là An, sinh viên năm hai đại học XYZ, rất vui biết cậu.
Đến đây, tôi bất chợt bật dậy, hô hấp khó khăn nước mắt tôi cứ tuôn rơi không ngừng. Tôi nhớ ra Nguyên rồi, anh chính là chàng trai năm ấy tôi tặng hoa. Tôi chính là người trong lòng mà không nhớ ra anh do anh nói. Bỗng cửa phòng được mở ra, là mẹ tôi, bà thấy tôi đã tỉnh dậy bèn ôm tôi khóc và nói:
- Con tỉnh dậy rồi, mẹ đã tưởng là sẽ mất con mãi mãi, mẹ sợ lắm.
Tôi bàng hoàng nhìn mẹ, nhìn xuống bộ quần áo tôi đang mặc, là đồ của bệnh viện, phải rồi, chúng tôi khi đang cãi nhau thì bị xe đâm. Thế Nguyên đâu rồi, anh không làm sao chứ? Tôi gấp gáp hỏi mẹ:
- Nguyên đâu rồi? Mẹ, mẹ nói con nghe Nguyên đâu rồi?
Mẹ nhìn tôi bối rối, rồi ngập ngừng trong cổ họng không phát ra thành tiếng. Tôi gấp gáp lay mẹ hỏi đi hỏi lại. Bà bèn bảo tôi nằm xuống rồi bà kể:
- Nguyên mất rồi, vụ tại nạn hôm đó vì chắn cho con mà Nguyên đã mất rồi.
Mẹ tôi nói xong khóc nức nở. Còn tôi thì vừa khóc vừa cười như điên dại. Vậy là chính tôi đã tự tay hủy hoại Nguyên, tự tôi làm mất đi tình yêu đời mình. Lẽ ra tôi nên hỏi anh ấy sớm hơn, à không tôi nên nhận ra anh ấy sớm hơn. Tôi nhớ lại cái lần anh hỏi tôi có từng gặp ai không rồi thất vọng, tôi đau lòng nước mắt rơi lã chã. Hẳn anh đau khổ lắm khi tôi không nhận ra anh. Giờ thì hối hận cũng không kịp nữa rồi. Nguyên rời xa tôi thật rồi, như cái cách hôm đó tôi muốn làm nhưng mà đau khổ hơn.
Vậy mà đã qua hai năm kể từ ngày bi kịch đó xảy ra, tôi đứng trước mộ anh không thôi thương tiếc. Nhưng thương tiếc rồi cũng có được ích lợi gì đâu, anh đã ra đi rồi, để lại mình tôi ngày đêm thương nhớ. Giá mà tôi chịu nói ra lòng mình, có lẽ chúng tôi đã viết nên một kết cục khác cho chuyện tình này rồi.
Lạnh giá, u sầu
Mình em đứng
Nhành hướng dương
Đã héo không tươi lại
Người nằm đó
Tôi thẫn thờ
Mấy mùa lá rơi
Người đi rồi
Tôi một mình thương nhớ.
© Bay trên mặt trăng/ Chơi đồ trên mặt trăng - blogradio.vn
Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình
***
Ngày đó khi ngắm nhìn bầu trời qua khung của sổ, tôi chỉ thấy nó đơn giản chỉ là bầu trời thôi, có gì đâu mà cô bạn thân tôi lại bất chấp mở cửa số ra để ngắm bất kể gió mùa Đông lùa vào rất lạnh. Chỉ sau này khi chuyện ngày hôm đó xảy ra tôi mới biết được chỉ có gió mùa Đông mới dễ dàng xoa dịu những vết thương lòng, bởi nó rét buốt khiến ta tê dại mà quên đi thực tại.
Lần đầu tiên tôi gặp Nguyên là khi nhận vị trí mới tại công ty ABC, khi ấy anh là trưởng phòng nơi tôi làm việc. Anh là người vui vẻ, hoạt bát và sôi nổi, khác xa so với tôi một cô gái nóng tính hay cọc cằn. Tôi không thể làm một công việc nào quá lâu, nguyên nhân bị đuổi đều là do chửi sếp, thậm chí cái công việc này của tôi còn là do bố mẹ xin nhờ quan hệ xin cho mới đi làm, nếu không tôi chắc sẽ ở nhà và nằm ì ra trên giường. Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song vậy, không bao giờ giao nhau. Vậy đấy cho tới một hôm vào cái ngày đầu Đông lạnh buốt da dẻ, tôi phải ở lại làm thêm giờ. Tôi đã mải làm việc mà quên mất thời gian, đến khi hoàn thành mới nhận ra đã quá trễ. Tôi vội vàng dọn đồ và ra về, khi mở cánh cửa công ty dưới sảnh ra tôi như chết đứng lại, lạnh quá cái lạnh đầu Đông không ngờ lại lạnh như vậy. Bỗng một anh đến bên và ngỏ ý muốn cho tôi mượn áo khoác của anh. Vì quá ngại ngùng nên tôi đã từ chối mà đánh trống lảng qua chuyện khác:
- Anh sao giờ này vẫn chưa về. Mà không đúng, anh về từ hồi chiều mà, sao lại quay lại đây.
Chà gì đây, lần đầu tiên tôi thấy anh bối rối thiếu tự tin đến như vậy, anh gãi đầu tỏ vẻ ấp úng nói:
- Thật ra anh chưa từng về, vì thấy em ở lại làm thêm giờ nên anh cố tình đứng đây đợi.
Gì đây, tôi mở to mắt bất ngờ, anh như thế mà lại đợi tôi. Có bị điên không vậy, anh như vậy là đang có ý gì? Tôi thắc mắc đáp:
- Em không hiểu lắm, anh sao lại phải đợi em chứ?
Lần nữa tôi lại thấy được nét bối rối trên mặt anh, đúng hơn nó chưa từng biến mất. Anh ngập ngừng nói:
- Là vì anh muốn nói truyện với em. Em có còn nhớ năm hai đại học đã từng gặp ai không?
Tôi nhíu mày suy nghĩ, sao lại hỏi tôi đã từng gặp ai, trên cuộc đời này vô vàn con người làm sao mà nhớ hết, tôi bèn đáp:
- Không, trong trường biết bao nhiêu người, sao anh lại hỏi thế?
Đến lúc này đây tôi đã nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt anh có chút thất vọng, tôi không hiểu tôi đã nói sai gì mà khiến anh thất vọng như vậy. Anh cứ đứng im mà không nhúc nhích, không khí giữa chúng tôi im lặng một cách đáng sợ. Mà cái trời mùa Đông giá rét này cứ đứng im như này mãi mai khéo ốm mất, vì vậy tôi bèn đánh trống lảng:
- Trời lạnh quá, anh ăn tối chưa? Hay chúng ta đi ăn đi.
Tôi run người nói. Đến lúc này anh mới hoàn hồn và ngỏ ý mời tôi đi ăn lẩu cho ấm. Chúng tôi đi bằng xe của anh, ngồi trên xe đúng thật là ấm áp biết bao. Bỗng tôi phát hiện ra trên xe anh có một bông hướng dương đã héo từ bao giờ, nhưng lạ ở chỗ anh ấy vẫn cắm ở đấy nơi gần gạt cần xe, mặc kệ nó đã không còn giá trị về sắc đẹp nữa. Thấy lạ tôi bèn hỏi:
- Bông hoa này không phải đã héo rồi sao, sao anh không vứt đi.
Anh thấy thế, tay cầm vô lăng tay còn lại cầm bông hoa nên và nói:
- Đó là hoa của người trong lòng anh tặng, tiếc rằng cô ấy không nhớ ra anh.
Ái chà chà, chuyện tình yêu sao. Vấn đề này tôi chịu thôi, tôi chả có kinh nghiệm phong phú chút nào đâu. Nên bèn nói qua loa cho qua chủ đề:
- Đáng tiếc nhỉ.
Anh từ lúc nào đã đặt bông hoa về vị trí cũ, mặt không quay về phía tôi nên tôi không rõ rốt cuộc nó biểu cảm ra sao, anh nhàn nhạt nói:
- Ừ thật đáng tiếc.
Sau đó chúng tôi cũng không nói câu nào với nhau nữa, nhưng tôi nhận ra sau lần đi ăn tối với nhau đó, anh có chút gì đó thay đổi hẳn. Anh là một người luôn quan tâm đến mọi người, ân cần và chu đáo. Nhưng ở tôi luôn nhận thấy anh có gì đó đối xử đặc biệt với tôi hơn. Dù là trưởng phòng nhưng anh rất hay pha cà phê cho mọi người, anh cho rằng dù là ai cũng nên bình đẳng. Nhưng mỗi lần anh mang cà phê cho mọi người thì cốc của tôi luôn là một cốc sữa nóng hay là nước hoa quả. Mỗi lần như thế đều khiến tôi vô cùng cảm động vì tôi có chứng đau dạ dày. Mỗi lần phải tăng ca, anh luôn ở lại cùng tôi và rủ tôi ăn tối cùng. Hay nếu tôi có sai xót gì trong công việc anh luôn là người kiên nhẫn chỉ dạy tôi. Dần dà như thế tôi nhận ra hình như tôi thích anh mất rồi. Nhưng tôi chả biết nữa, anh có người trong lòng rồi cơ mà.
Vẫn như bao ngày, nay tôi lại phải tăng ca và như thường lệ anh lại ở cùng tôi và rủ tôi đi ăn tối. Tôi tính hôm nay sẽ lấy hết can đảm tỏ tình với anh, dù sao không nên để lâu, nếu không thành ít nhất cũng sẽ đau một lần rồi thôi. Vì vậy tôi đã rủ anh đi uống rượu, nói rằng hôm nay tôi đặc biệt cao hứng. Nói uống là thế nhưng được hai ly không còn tỉnh táo nữa rồi, tôi nhìn anh mếu máo khóc nói rằng:
- Anh sao lại quan tâm em như vậy, anh làm thế khiến em thích anh đấy.
Vì cơn say rượu nên tôi chả rõ trạng thái anh như nào, ngạc nhiên hay không tôi chả biết. Anh ngồi im nhìn tôi bỗng anh ôm lấy tôi nhẹ nhàng vỗ về rồi bảo:
- Nín đi, anh thương, anh cũng thích em mà, em không thấy sao?
Tôi tròn mắt nhìn anh, anh mỉm cười dịu dàng lấy tay lau nước mắt còn đọng trên khóe mi tôi. Vậy là sau màn mượn rượu tỏ tình tôi đã có một anh bạn trai vô cùng chu đáo và chiều chuộng tôi rồi, bạn bè tôi ai cũng vui mừng và hạnh phúc vì tôi đã tìm được nửa kia vô cùng tuyệt vời sau bao năm ế chỏng chơ. Tôi cứ nghĩ cứ hạnh phúc thế này mãi thật thì tốt, nhưng bình yên luôn đứng trước giông bão. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, tôi đều thấy bông hoa hướng dương khô kia trên xe, điều đó khiến tôi không ngừng suy nghĩ về mối tình đã khiến anh sâu đậm kia là ai? Tôi dần dà bắt đầu tỏ ra khó chịu với anh, dẫu cho anh chiều chuộng tôi ra sao, tôi đều không nói ra lý do tôi khó chịu. Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình, cho đến một hôm tôi ngồi coi được một cảnh phim nam chính đã phũ phàng với nữ phụ ra sao vì anh không quên được nữ chính. Điều đó khiến tôi không ngừng khóc được, tôi bỗng thấy chuyện tình yêu của tôi như một trò cười vậy, mọi thứ là tự tôi đa tình sao. Tôi gọi điện cho anh khóc lóc, nhưng tuyệt nhiên không nói bất cứ câu gì cả mặc kệ anh lo lắng ra sao. Tôi hẹn anh đến nơi lần đầu tiên tụi tôi đi ăn. Anh đồng ý đến đón tôi, tôi nhìn anh trước cửa nhà mà hít một hơi sâu, phải thôi, hôm nay tôi sẽ cho chuyện tình này chấm dứt. Khi tôi bước lên xe anh như thường lệ lấy tay kê lên thành ôto vì sợ tôi sẽ cụng đầu, khi vô xe anh sẽ đưa tôi túi sưởi để tôi ủ ấm tay, bỗng tôi chợt nghĩ tại sao tôi lại phải chia tay, cô ta cũng chỉ là quá khứ mà. Nhưng khi nhìn nhành hoa hướng dương sự chua xót trong lòng tôi lại dâng lên, tôi nhàn nhạt nói:
- Chúng ta chia tay đi.
Anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên, lập tức thắng xe gấp lại khiến người tôi ngã về phía trước đập đầu nhẹ, anh lập tức hỏi han tôi:
- Em có sao không? Nhưng An à, sao em lại muốn chia tay, em nói đi anh lại làm sai gì sao?
Tôi nhìn anh lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ nói:
- Anh không sai nhưng,...
…
Vào ngày…, tháng… mùa Đông, hôm nay tôi đã sửa soạn rất kỹ để đi gặp người trong lòng của tôi. Cái rét mùa Đông đúng thật là ghê gớm, nó khiến tôi không ngừng run rẩy, tôi nhanh chân đi đến trước người trong lòng của mình. Dùng tay phải khẽ xoa nhẹ, và nói:
- Em đến rồi đây.
Tôi lấy một chiếc khăn ra khẽ khàng lau đi lớp bụi đã phủ mờ trên tấm bia có khắc tên anh, rồi nghẹn ngào nói:
- Vậy mà đã hai năm rồi, anh nói xem khi đó nếu em nói ra ngay từ đầu liệu chúng ta có bỏ lỡ nhau không?
Tôi nghẹn ngào hồi tưởng lại cái ngày kinh hoàng hôm ấy, cái ngày tự chính tay tôi bóp nát hạnh phúc của mình, khiến người tôi yêu vĩnh viễn rời xa tôi. Vào hôm ấy, cái khoảnh khắc tôi định nói ra câu từ tiếp theo thì một chiếc xe tải mất thắng đâm về phía chúng tôi, tôi không kịp định thần lại gì cả, chỉ biết khoành khắc đó anh đã ôm tôi và dùng thân mình che cho tôi, khi ấy tôi chỉ kịp nghe anh nói:
- Mặt trời của anh.
Khoảnh khắc ấy mọi thứ tối sầm lại, tôi lạc vào một giấc mơ ngày tôi còn năm hai đại học. Khi đó tôi cùng các bạn của mình làm hoạt động thiện nguyện, chúng tôi sẽ trao tặng những phần quà nhỏ cho những bệnh nhân nan y, sau khi làm việc xong chúng tôi đã tổ chức ca hát để động viên họ. Mà tôi thì chả hứng thú gì với ca hát cả, vì vậy tôi đã lẻn ra khóm hướng dương của bệnh viện và ngồi đó. bỗng tôi nhìn thấy một người con trai gầy gò gương mặt phảng phất nét u buồn. Vì quá buồn mồm nên tôi lân la lại hỏi chuyện:
- Chào bạn, sao bạn lại ngồi đây thế, trong khi đang tổ chức ca hát rất vui đó bạn không hứng thú sao?
Chàng trai quay lại nhìn tôi, vẫn thế vẫn là đôi mắt u sầu đó, yếu ớt đáp:
- Không phải cậu cũng vậy sao. Mà dẫu sao một người sắp chết như tôi, hưởng thêm chút niềm vui thì được gì chứ?
Bình thường tôi sẽ tảng lơ đi mà mặc kệ những người có suy nghĩ tiêu cực như vậy cho nhẹ nợ cho rồi. Nhưng tôi nhìn thấy được trên cổ tay cậu ta đang đeo chiếc đồng hồ có hình ảnh người phụ nữ đang ôm một đứa bé đầy yêu thương, chắc là mẹ cậu ta. Mà đối với tôi ai muốn chết thì cứ chết thôi nhưng trước khi chết đừng gây đau khổ cho người yêu thương mình. Tôi bèn đứng lên nói:
- Người phụ nữ đang ôm đứa bé trong bức ảnh kia chắc hẳn là mẹ cậu. Cậu có thể không màng sống chết nhưng mẹ không thì không đâu. Bà ấy đã cố gắng chiến đấu từng ngày vì cậu, vậy mà cậu lại buông ra lời nói nhẹ tưạ lông hồng vậy sao. Cậu không yêu thương bản thân cậu thì phải yêu thương mẹ cậu chứ, bà ấy sẽ đau khổ ra sao hả? Cậu không nghĩ tới sao?
Người con trai ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn tôi, ấp úng nói:
- Tôi, tôi…
Tôi bèn ngắt lời cậu ta, chống hông nói:
- Tôi cái gì mà tôi chứ, đồ ích kỷ.
Nói đoạn tôi với tay ngắt một bông hướng dương đưa ra trước mặt cậu ta và nói:
- Này tặng cậu, hoa hướng dương ngoài có nghĩa luôn hướng về một người ra còn có nghĩa là mặt trời hi vọng đó. Hi vọng lần tới cậu sẽ tích cực, tôi là An, sinh viên năm hai đại học XYZ, rất vui biết cậu.
Đến đây, tôi bất chợt bật dậy, hô hấp khó khăn nước mắt tôi cứ tuôn rơi không ngừng. Tôi nhớ ra Nguyên rồi, anh chính là chàng trai năm ấy tôi tặng hoa. Tôi chính là người trong lòng mà không nhớ ra anh do anh nói. Bỗng cửa phòng được mở ra, là mẹ tôi, bà thấy tôi đã tỉnh dậy bèn ôm tôi khóc và nói:
- Con tỉnh dậy rồi, mẹ đã tưởng là sẽ mất con mãi mãi, mẹ sợ lắm.
Tôi bàng hoàng nhìn mẹ, nhìn xuống bộ quần áo tôi đang mặc, là đồ của bệnh viện, phải rồi, chúng tôi khi đang cãi nhau thì bị xe đâm. Thế Nguyên đâu rồi, anh không làm sao chứ? Tôi gấp gáp hỏi mẹ:
- Nguyên đâu rồi? Mẹ, mẹ nói con nghe Nguyên đâu rồi?
Mẹ nhìn tôi bối rối, rồi ngập ngừng trong cổ họng không phát ra thành tiếng. Tôi gấp gáp lay mẹ hỏi đi hỏi lại. Bà bèn bảo tôi nằm xuống rồi bà kể:
- Nguyên mất rồi, vụ tại nạn hôm đó vì chắn cho con mà Nguyên đã mất rồi.
Mẹ tôi nói xong khóc nức nở. Còn tôi thì vừa khóc vừa cười như điên dại. Vậy là chính tôi đã tự tay hủy hoại Nguyên, tự tôi làm mất đi tình yêu đời mình. Lẽ ra tôi nên hỏi anh ấy sớm hơn, à không tôi nên nhận ra anh ấy sớm hơn. Tôi nhớ lại cái lần anh hỏi tôi có từng gặp ai không rồi thất vọng, tôi đau lòng nước mắt rơi lã chã. Hẳn anh đau khổ lắm khi tôi không nhận ra anh. Giờ thì hối hận cũng không kịp nữa rồi. Nguyên rời xa tôi thật rồi, như cái cách hôm đó tôi muốn làm nhưng mà đau khổ hơn.
Vậy mà đã qua hai năm kể từ ngày bi kịch đó xảy ra, tôi đứng trước mộ anh không thôi thương tiếc. Nhưng thương tiếc rồi cũng có được ích lợi gì đâu, anh đã ra đi rồi, để lại mình tôi ngày đêm thương nhớ. Giá mà tôi chịu nói ra lòng mình, có lẽ chúng tôi đã viết nên một kết cục khác cho chuyện tình này rồi.
Lạnh giá, u sầu
Mình em đứng
Nhành hướng dương
Đã héo không tươi lại
Người nằm đó
Tôi thẫn thờ
Mấy mùa lá rơi
Người đi rồi
Tôi một mình thương nhớ.
© Bay trên mặt trăng/ Chơi đồ trên mặt trăng - blogradio.vn
Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình
***
Ngày đó khi ngắm nhìn bầu trời qua khung của sổ, tôi chỉ thấy nó đơn giản chỉ là bầu trời thôi, có gì đâu mà cô bạn thân tôi lại bất chấp mở cửa số ra để ngắm bất kể gió mùa Đông lùa vào rất lạnh. Chỉ sau này khi chuyện ngày hôm đó xảy ra tôi mới biết được chỉ có gió mùa Đông mới dễ dàng xoa dịu những vết thương lòng, bởi nó rét buốt khiến ta tê dại mà quên đi thực tại.
Lần đầu tiên tôi gặp Nguyên là khi nhận vị trí mới tại công ty ABC, khi ấy anh là trưởng phòng nơi tôi làm việc. Anh là người vui vẻ, hoạt bát và sôi nổi, khác xa so với tôi một cô gái nóng tính hay cọc cằn. Tôi không thể làm một công việc nào quá lâu, nguyên nhân bị đuổi đều là do chửi sếp, thậm chí cái công việc này của tôi còn là do bố mẹ xin nhờ quan hệ xin cho mới đi làm, nếu không tôi chắc sẽ ở nhà và nằm ì ra trên giường. Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song vậy, không bao giờ giao nhau. Vậy đấy cho tới một hôm vào cái ngày đầu Đông lạnh buốt da dẻ, tôi phải ở lại làm thêm giờ. Tôi đã mải làm việc mà quên mất thời gian, đến khi hoàn thành mới nhận ra đã quá trễ. Tôi vội vàng dọn đồ và ra về, khi mở cánh cửa công ty dưới sảnh ra tôi như chết đứng lại, lạnh quá cái lạnh đầu Đông không ngờ lại lạnh như vậy. Bỗng một anh đến bên và ngỏ ý muốn cho tôi mượn áo khoác của anh. Vì quá ngại ngùng nên tôi đã từ chối mà đánh trống lảng qua chuyện khác:
- Anh sao giờ này vẫn chưa về. Mà không đúng, anh về từ hồi chiều mà, sao lại quay lại đây.
Chà gì đây, lần đầu tiên tôi thấy anh bối rối thiếu tự tin đến như vậy, anh gãi đầu tỏ vẻ ấp úng nói:
- Thật ra anh chưa từng về, vì thấy em ở lại làm thêm giờ nên anh cố tình đứng đây đợi.
Gì đây, tôi mở to mắt bất ngờ, anh như thế mà lại đợi tôi. Có bị điên không vậy, anh như vậy là đang có ý gì? Tôi thắc mắc đáp:
- Em không hiểu lắm, anh sao lại phải đợi em chứ?
Lần nữa tôi lại thấy được nét bối rối trên mặt anh, đúng hơn nó chưa từng biến mất. Anh ngập ngừng nói:
- Là vì anh muốn nói truyện với em. Em có còn nhớ năm hai đại học đã từng gặp ai không?
Tôi nhíu mày suy nghĩ, sao lại hỏi tôi đã từng gặp ai, trên cuộc đời này vô vàn con người làm sao mà nhớ hết, tôi bèn đáp:
- Không, trong trường biết bao nhiêu người, sao anh lại hỏi thế?
Đến lúc này đây tôi đã nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt anh có chút thất vọng, tôi không hiểu tôi đã nói sai gì mà khiến anh thất vọng như vậy. Anh cứ đứng im mà không nhúc nhích, không khí giữa chúng tôi im lặng một cách đáng sợ. Mà cái trời mùa Đông giá rét này cứ đứng im như này mãi mai khéo ốm mất, vì vậy tôi bèn đánh trống lảng:
- Trời lạnh quá, anh ăn tối chưa? Hay chúng ta đi ăn đi.
Tôi run người nói. Đến lúc này anh mới hoàn hồn và ngỏ ý mời tôi đi ăn lẩu cho ấm. Chúng tôi đi bằng xe của anh, ngồi trên xe đúng thật là ấm áp biết bao. Bỗng tôi phát hiện ra trên xe anh có một bông hướng dương đã héo từ bao giờ, nhưng lạ ở chỗ anh ấy vẫn cắm ở đấy nơi gần gạt cần xe, mặc kệ nó đã không còn giá trị về sắc đẹp nữa. Thấy lạ tôi bèn hỏi:
- Bông hoa này không phải đã héo rồi sao, sao anh không vứt đi.
Anh thấy thế, tay cầm vô lăng tay còn lại cầm bông hoa nên và nói:
- Đó là hoa của người trong lòng anh tặng, tiếc rằng cô ấy không nhớ ra anh.
Ái chà chà, chuyện tình yêu sao. Vấn đề này tôi chịu thôi, tôi chả có kinh nghiệm phong phú chút nào đâu. Nên bèn nói qua loa cho qua chủ đề:
- Đáng tiếc nhỉ.
Anh từ lúc nào đã đặt bông hoa về vị trí cũ, mặt không quay về phía tôi nên tôi không rõ rốt cuộc nó biểu cảm ra sao, anh nhàn nhạt nói:
- Ừ thật đáng tiếc.
Sau đó chúng tôi cũng không nói câu nào với nhau nữa, nhưng tôi nhận ra sau lần đi ăn tối với nhau đó, anh có chút gì đó thay đổi hẳn. Anh là một người luôn quan tâm đến mọi người, ân cần và chu đáo. Nhưng ở tôi luôn nhận thấy anh có gì đó đối xử đặc biệt với tôi hơn. Dù là trưởng phòng nhưng anh rất hay pha cà phê cho mọi người, anh cho rằng dù là ai cũng nên bình đẳng. Nhưng mỗi lần anh mang cà phê cho mọi người thì cốc của tôi luôn là một cốc sữa nóng hay là nước hoa quả. Mỗi lần như thế đều khiến tôi vô cùng cảm động vì tôi có chứng đau dạ dày. Mỗi lần phải tăng ca, anh luôn ở lại cùng tôi và rủ tôi ăn tối cùng. Hay nếu tôi có sai xót gì trong công việc anh luôn là người kiên nhẫn chỉ dạy tôi. Dần dà như thế tôi nhận ra hình như tôi thích anh mất rồi. Nhưng tôi chả biết nữa, anh có người trong lòng rồi cơ mà.
Vẫn như bao ngày, nay tôi lại phải tăng ca và như thường lệ anh lại ở cùng tôi và rủ tôi đi ăn tối. Tôi tính hôm nay sẽ lấy hết can đảm tỏ tình với anh, dù sao không nên để lâu, nếu không thành ít nhất cũng sẽ đau một lần rồi thôi. Vì vậy tôi đã rủ anh đi uống rượu, nói rằng hôm nay tôi đặc biệt cao hứng. Nói uống là thế nhưng được hai ly không còn tỉnh táo nữa rồi, tôi nhìn anh mếu máo khóc nói rằng:
- Anh sao lại quan tâm em như vậy, anh làm thế khiến em thích anh đấy.
Vì cơn say rượu nên tôi chả rõ trạng thái anh như nào, ngạc nhiên hay không tôi chả biết. Anh ngồi im nhìn tôi bỗng anh ôm lấy tôi nhẹ nhàng vỗ về rồi bảo:
- Nín đi, anh thương, anh cũng thích em mà, em không thấy sao?
Tôi tròn mắt nhìn anh, anh mỉm cười dịu dàng lấy tay lau nước mắt còn đọng trên khóe mi tôi. Vậy là sau màn mượn rượu tỏ tình tôi đã có một anh bạn trai vô cùng chu đáo và chiều chuộng tôi rồi, bạn bè tôi ai cũng vui mừng và hạnh phúc vì tôi đã tìm được nửa kia vô cùng tuyệt vời sau bao năm ế chỏng chơ. Tôi cứ nghĩ cứ hạnh phúc thế này mãi thật thì tốt, nhưng bình yên luôn đứng trước giông bão. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, tôi đều thấy bông hoa hướng dương khô kia trên xe, điều đó khiến tôi không ngừng suy nghĩ về mối tình đã khiến anh sâu đậm kia là ai? Tôi dần dà bắt đầu tỏ ra khó chịu với anh, dẫu cho anh chiều chuộng tôi ra sao, tôi đều không nói ra lý do tôi khó chịu. Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình, cho đến một hôm tôi ngồi coi được một cảnh phim nam chính đã phũ phàng với nữ phụ ra sao vì anh không quên được nữ chính. Điều đó khiến tôi không ngừng khóc được, tôi bỗng thấy chuyện tình yêu của tôi như một trò cười vậy, mọi thứ là tự tôi đa tình sao. Tôi gọi điện cho anh khóc lóc, nhưng tuyệt nhiên không nói bất cứ câu gì cả mặc kệ anh lo lắng ra sao. Tôi hẹn anh đến nơi lần đầu tiên tụi tôi đi ăn. Anh đồng ý đến đón tôi, tôi nhìn anh trước cửa nhà mà hít một hơi sâu, phải thôi, hôm nay tôi sẽ cho chuyện tình này chấm dứt. Khi tôi bước lên xe anh như thường lệ lấy tay kê lên thành ôto vì sợ tôi sẽ cụng đầu, khi vô xe anh sẽ đưa tôi túi sưởi để tôi ủ ấm tay, bỗng tôi chợt nghĩ tại sao tôi lại phải chia tay, cô ta cũng chỉ là quá khứ mà. Nhưng khi nhìn nhành hoa hướng dương sự chua xót trong lòng tôi lại dâng lên, tôi nhàn nhạt nói:
- Chúng ta chia tay đi.
Anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên, lập tức thắng xe gấp lại khiến người tôi ngã về phía trước đập đầu nhẹ, anh lập tức hỏi han tôi:
- Em có sao không? Nhưng An à, sao em lại muốn chia tay, em nói đi anh lại làm sai gì sao?
Tôi nhìn anh lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ nói:
- Anh không sai nhưng,...
…
Vào ngày…, tháng… mùa Đông, hôm nay tôi đã sửa soạn rất kỹ để đi gặp người trong lòng của tôi. Cái rét mùa Đông đúng thật là ghê gớm, nó khiến tôi không ngừng run rẩy, tôi nhanh chân đi đến trước người trong lòng của mình. Dùng tay phải khẽ xoa nhẹ, và nói:
- Em đến rồi đây.
Tôi lấy một chiếc khăn ra khẽ khàng lau đi lớp bụi đã phủ mờ trên tấm bia có khắc tên anh, rồi nghẹn ngào nói:
- Vậy mà đã hai năm rồi, anh nói xem khi đó nếu em nói ra ngay từ đầu liệu chúng ta có bỏ lỡ nhau không?
Tôi nghẹn ngào hồi tưởng lại cái ngày kinh hoàng hôm ấy, cái ngày tự chính tay tôi bóp nát hạnh phúc của mình, khiến người tôi yêu vĩnh viễn rời xa tôi. Vào hôm ấy, cái khoảnh khắc tôi định nói ra câu từ tiếp theo thì một chiếc xe tải mất thắng đâm về phía chúng tôi, tôi không kịp định thần lại gì cả, chỉ biết khoành khắc đó anh đã ôm tôi và dùng thân mình che cho tôi, khi ấy tôi chỉ kịp nghe anh nói:
- Mặt trời của anh.
Khoảnh khắc ấy mọi thứ tối sầm lại, tôi lạc vào một giấc mơ ngày tôi còn năm hai đại học. Khi đó tôi cùng các bạn của mình làm hoạt động thiện nguyện, chúng tôi sẽ trao tặng những phần quà nhỏ cho những bệnh nhân nan y, sau khi làm việc xong chúng tôi đã tổ chức ca hát để động viên họ. Mà tôi thì chả hứng thú gì với ca hát cả, vì vậy tôi đã lẻn ra khóm hướng dương của bệnh viện và ngồi đó. bỗng tôi nhìn thấy một người con trai gầy gò gương mặt phảng phất nét u buồn. Vì quá buồn mồm nên tôi lân la lại hỏi chuyện:
- Chào bạn, sao bạn lại ngồi đây thế, trong khi đang tổ chức ca hát rất vui đó bạn không hứng thú sao?
Chàng trai quay lại nhìn tôi, vẫn thế vẫn là đôi mắt u sầu đó, yếu ớt đáp:
- Không phải cậu cũng vậy sao. Mà dẫu sao một người sắp chết như tôi, hưởng thêm chút niềm vui thì được gì chứ?
Bình thường tôi sẽ tảng lơ đi mà mặc kệ những người có suy nghĩ tiêu cực như vậy cho nhẹ nợ cho rồi. Nhưng tôi nhìn thấy được trên cổ tay cậu ta đang đeo chiếc đồng hồ có hình ảnh người phụ nữ đang ôm một đứa bé đầy yêu thương, chắc là mẹ cậu ta. Mà đối với tôi ai muốn chết thì cứ chết thôi nhưng trước khi chết đừng gây đau khổ cho người yêu thương mình. Tôi bèn đứng lên nói:
- Người phụ nữ đang ôm đứa bé trong bức ảnh kia chắc hẳn là mẹ cậu. Cậu có thể không màng sống chết nhưng mẹ không thì không đâu. Bà ấy đã cố gắng chiến đấu từng ngày vì cậu, vậy mà cậu lại buông ra lời nói nhẹ tưạ lông hồng vậy sao. Cậu không yêu thương bản thân cậu thì phải yêu thương mẹ cậu chứ, bà ấy sẽ đau khổ ra sao hả? Cậu không nghĩ tới sao?
Người con trai ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn tôi, ấp úng nói:
- Tôi, tôi…
Tôi bèn ngắt lời cậu ta, chống hông nói:
- Tôi cái gì mà tôi chứ, đồ ích kỷ.
Nói đoạn tôi với tay ngắt một bông hướng dương đưa ra trước mặt cậu ta và nói:
- Này tặng cậu, hoa hướng dương ngoài có nghĩa luôn hướng về một người ra còn có nghĩa là mặt trời hi vọng đó. Hi vọng lần tới cậu sẽ tích cực, tôi là An, sinh viên năm hai đại học XYZ, rất vui biết cậu.
Đến đây, tôi bất chợt bật dậy, hô hấp khó khăn nước mắt tôi cứ tuôn rơi không ngừng. Tôi nhớ ra Nguyên rồi, anh chính là chàng trai năm ấy tôi tặng hoa. Tôi chính là người trong lòng mà không nhớ ra anh do anh nói. Bỗng cửa phòng được mở ra, là mẹ tôi, bà thấy tôi đã tỉnh dậy bèn ôm tôi khóc và nói:
- Con tỉnh dậy rồi, mẹ đã tưởng là sẽ mất con mãi mãi, mẹ sợ lắm.
Tôi bàng hoàng nhìn mẹ, nhìn xuống bộ quần áo tôi đang mặc, là đồ của bệnh viện, phải rồi, chúng tôi khi đang cãi nhau thì bị xe đâm. Thế Nguyên đâu rồi, anh không làm sao chứ? Tôi gấp gáp hỏi mẹ:
- Nguyên đâu rồi? Mẹ, mẹ nói con nghe Nguyên đâu rồi?
Mẹ nhìn tôi bối rối, rồi ngập ngừng trong cổ họng không phát ra thành tiếng. Tôi gấp gáp lay mẹ hỏi đi hỏi lại. Bà bèn bảo tôi nằm xuống rồi bà kể:
- Nguyên mất rồi, vụ tại nạn hôm đó vì chắn cho con mà Nguyên đã mất rồi.
Mẹ tôi nói xong khóc nức nở. Còn tôi thì vừa khóc vừa cười như điên dại. Vậy là chính tôi đã tự tay hủy hoại Nguyên, tự tôi làm mất đi tình yêu đời mình. Lẽ ra tôi nên hỏi anh ấy sớm hơn, à không tôi nên nhận ra anh ấy sớm hơn. Tôi nhớ lại cái lần anh hỏi tôi có từng gặp ai không rồi thất vọng, tôi đau lòng nước mắt rơi lã chã. Hẳn anh đau khổ lắm khi tôi không nhận ra anh. Giờ thì hối hận cũng không kịp nữa rồi. Nguyên rời xa tôi thật rồi, như cái cách hôm đó tôi muốn làm nhưng mà đau khổ hơn.
Vậy mà đã qua hai năm kể từ ngày bi kịch đó xảy ra, tôi đứng trước mộ anh không thôi thương tiếc. Nhưng thương tiếc rồi cũng có được ích lợi gì đâu, anh đã ra đi rồi, để lại mình tôi ngày đêm thương nhớ. Giá mà tôi chịu nói ra lòng mình, có lẽ chúng tôi đã viết nên một kết cục khác cho chuyện tình này rồi.
Lạnh giá, u sầu
Mình em đứng
Nhành hướng dương
Đã héo không tươi lại
Người nằm đó
Tôi thẫn thờ
Mấy mùa lá rơi
Người đi rồi
Tôi một mình thương nhớ.
© Bay trên mặt trăng/ Chơi đồ trên mặt trăng - blogradio.vn
Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình
***
Ngày đó khi ngắm nhìn bầu trời qua khung của sổ, tôi chỉ thấy nó đơn giản chỉ là bầu trời thôi, có gì đâu mà cô bạn thân tôi lại bất chấp mở cửa số ra để ngắm bất kể gió mùa Đông lùa vào rất lạnh. Chỉ sau này khi chuyện ngày hôm đó xảy ra tôi mới biết được chỉ có gió mùa Đông mới dễ dàng xoa dịu những vết thương lòng, bởi nó rét buốt khiến ta tê dại mà quên đi thực tại.
Lần đầu tiên tôi gặp Nguyên là khi nhận vị trí mới tại công ty ABC, khi ấy anh là trưởng phòng nơi tôi làm việc. Anh là người vui vẻ, hoạt bát và sôi nổi, khác xa so với tôi một cô gái nóng tính hay cọc cằn. Tôi không thể làm một công việc nào quá lâu, nguyên nhân bị đuổi đều là do chửi sếp, thậm chí cái công việc này của tôi còn là do bố mẹ xin nhờ quan hệ xin cho mới đi làm, nếu không tôi chắc sẽ ở nhà và nằm ì ra trên giường. Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song vậy, không bao giờ giao nhau. Vậy đấy cho tới một hôm vào cái ngày đầu Đông lạnh buốt da dẻ, tôi phải ở lại làm thêm giờ. Tôi đã mải làm việc mà quên mất thời gian, đến khi hoàn thành mới nhận ra đã quá trễ. Tôi vội vàng dọn đồ và ra về, khi mở cánh cửa công ty dưới sảnh ra tôi như chết đứng lại, lạnh quá cái lạnh đầu Đông không ngờ lại lạnh như vậy. Bỗng một anh đến bên và ngỏ ý muốn cho tôi mượn áo khoác của anh. Vì quá ngại ngùng nên tôi đã từ chối mà đánh trống lảng qua chuyện khác:
- Anh sao giờ này vẫn chưa về. Mà không đúng, anh về từ hồi chiều mà, sao lại quay lại đây.
Chà gì đây, lần đầu tiên tôi thấy anh bối rối thiếu tự tin đến như vậy, anh gãi đầu tỏ vẻ ấp úng nói:
- Thật ra anh chưa từng về, vì thấy em ở lại làm thêm giờ nên anh cố tình đứng đây đợi.
Gì đây, tôi mở to mắt bất ngờ, anh như thế mà lại đợi tôi. Có bị điên không vậy, anh như vậy là đang có ý gì? Tôi thắc mắc đáp:
- Em không hiểu lắm, anh sao lại phải đợi em chứ?
Lần nữa tôi lại thấy được nét bối rối trên mặt anh, đúng hơn nó chưa từng biến mất. Anh ngập ngừng nói:
- Là vì anh muốn nói truyện với em. Em có còn nhớ năm hai đại học đã từng gặp ai không?
Tôi nhíu mày suy nghĩ, sao lại hỏi tôi đã từng gặp ai, trên cuộc đời này vô vàn con người làm sao mà nhớ hết, tôi bèn đáp:
- Không, trong trường biết bao nhiêu người, sao anh lại hỏi thế?
Đến lúc này đây tôi đã nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt anh có chút thất vọng, tôi không hiểu tôi đã nói sai gì mà khiến anh thất vọng như vậy. Anh cứ đứng im mà không nhúc nhích, không khí giữa chúng tôi im lặng một cách đáng sợ. Mà cái trời mùa Đông giá rét này cứ đứng im như này mãi mai khéo ốm mất, vì vậy tôi bèn đánh trống lảng:
- Trời lạnh quá, anh ăn tối chưa? Hay chúng ta đi ăn đi.
Tôi run người nói. Đến lúc này anh mới hoàn hồn và ngỏ ý mời tôi đi ăn lẩu cho ấm. Chúng tôi đi bằng xe của anh, ngồi trên xe đúng thật là ấm áp biết bao. Bỗng tôi phát hiện ra trên xe anh có một bông hướng dương đã héo từ bao giờ, nhưng lạ ở chỗ anh ấy vẫn cắm ở đấy nơi gần gạt cần xe, mặc kệ nó đã không còn giá trị về sắc đẹp nữa. Thấy lạ tôi bèn hỏi:
- Bông hoa này không phải đã héo rồi sao, sao anh không vứt đi.
Anh thấy thế, tay cầm vô lăng tay còn lại cầm bông hoa nên và nói:
- Đó là hoa của người trong lòng anh tặng, tiếc rằng cô ấy không nhớ ra anh.
Ái chà chà, chuyện tình yêu sao. Vấn đề này tôi chịu thôi, tôi chả có kinh nghiệm phong phú chút nào đâu. Nên bèn nói qua loa cho qua chủ đề:
- Đáng tiếc nhỉ.
Anh từ lúc nào đã đặt bông hoa về vị trí cũ, mặt không quay về phía tôi nên tôi không rõ rốt cuộc nó biểu cảm ra sao, anh nhàn nhạt nói:
- Ừ thật đáng tiếc.
Sau đó chúng tôi cũng không nói câu nào với nhau nữa, nhưng tôi nhận ra sau lần đi ăn tối với nhau đó, anh có chút gì đó thay đổi hẳn. Anh là một người luôn quan tâm đến mọi người, ân cần và chu đáo. Nhưng ở tôi luôn nhận thấy anh có gì đó đối xử đặc biệt với tôi hơn. Dù là trưởng phòng nhưng anh rất hay pha cà phê cho mọi người, anh cho rằng dù là ai cũng nên bình đẳng. Nhưng mỗi lần anh mang cà phê cho mọi người thì cốc của tôi luôn là một cốc sữa nóng hay là nước hoa quả. Mỗi lần như thế đều khiến tôi vô cùng cảm động vì tôi có chứng đau dạ dày. Mỗi lần phải tăng ca, anh luôn ở lại cùng tôi và rủ tôi ăn tối cùng. Hay nếu tôi có sai xót gì trong công việc anh luôn là người kiên nhẫn chỉ dạy tôi. Dần dà như thế tôi nhận ra hình như tôi thích anh mất rồi. Nhưng tôi chả biết nữa, anh có người trong lòng rồi cơ mà.
Vẫn như bao ngày, nay tôi lại phải tăng ca và như thường lệ anh lại ở cùng tôi và rủ tôi đi ăn tối. Tôi tính hôm nay sẽ lấy hết can đảm tỏ tình với anh, dù sao không nên để lâu, nếu không thành ít nhất cũng sẽ đau một lần rồi thôi. Vì vậy tôi đã rủ anh đi uống rượu, nói rằng hôm nay tôi đặc biệt cao hứng. Nói uống là thế nhưng được hai ly không còn tỉnh táo nữa rồi, tôi nhìn anh mếu máo khóc nói rằng:
- Anh sao lại quan tâm em như vậy, anh làm thế khiến em thích anh đấy.
Vì cơn say rượu nên tôi chả rõ trạng thái anh như nào, ngạc nhiên hay không tôi chả biết. Anh ngồi im nhìn tôi bỗng anh ôm lấy tôi nhẹ nhàng vỗ về rồi bảo:
- Nín đi, anh thương, anh cũng thích em mà, em không thấy sao?
Tôi tròn mắt nhìn anh, anh mỉm cười dịu dàng lấy tay lau nước mắt còn đọng trên khóe mi tôi. Vậy là sau màn mượn rượu tỏ tình tôi đã có một anh bạn trai vô cùng chu đáo và chiều chuộng tôi rồi, bạn bè tôi ai cũng vui mừng và hạnh phúc vì tôi đã tìm được nửa kia vô cùng tuyệt vời sau bao năm ế chỏng chơ. Tôi cứ nghĩ cứ hạnh phúc thế này mãi thật thì tốt, nhưng bình yên luôn đứng trước giông bão. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, tôi đều thấy bông hoa hướng dương khô kia trên xe, điều đó khiến tôi không ngừng suy nghĩ về mối tình đã khiến anh sâu đậm kia là ai? Tôi dần dà bắt đầu tỏ ra khó chịu với anh, dẫu cho anh chiều chuộng tôi ra sao, tôi đều không nói ra lý do tôi khó chịu. Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình, cho đến một hôm tôi ngồi coi được một cảnh phim nam chính đã phũ phàng với nữ phụ ra sao vì anh không quên được nữ chính. Điều đó khiến tôi không ngừng khóc được, tôi bỗng thấy chuyện tình yêu của tôi như một trò cười vậy, mọi thứ là tự tôi đa tình sao. Tôi gọi điện cho anh khóc lóc, nhưng tuyệt nhiên không nói bất cứ câu gì cả mặc kệ anh lo lắng ra sao. Tôi hẹn anh đến nơi lần đầu tiên tụi tôi đi ăn. Anh đồng ý đến đón tôi, tôi nhìn anh trước cửa nhà mà hít một hơi sâu, phải thôi, hôm nay tôi sẽ cho chuyện tình này chấm dứt. Khi tôi bước lên xe anh như thường lệ lấy tay kê lên thành ôto vì sợ tôi sẽ cụng đầu, khi vô xe anh sẽ đưa tôi túi sưởi để tôi ủ ấm tay, bỗng tôi chợt nghĩ tại sao tôi lại phải chia tay, cô ta cũng chỉ là quá khứ mà. Nhưng khi nhìn nhành hoa hướng dương sự chua xót trong lòng tôi lại dâng lên, tôi nhàn nhạt nói:
- Chúng ta chia tay đi.
Anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên, lập tức thắng xe gấp lại khiến người tôi ngã về phía trước đập đầu nhẹ, anh lập tức hỏi han tôi:
- Em có sao không? Nhưng An à, sao em lại muốn chia tay, em nói đi anh lại làm sai gì sao?
Tôi nhìn anh lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ nói:
- Anh không sai nhưng,...
…
Vào ngày…, tháng… mùa Đông, hôm nay tôi đã sửa soạn rất kỹ để đi gặp người trong lòng của tôi. Cái rét mùa Đông đúng thật là ghê gớm, nó khiến tôi không ngừng run rẩy, tôi nhanh chân đi đến trước người trong lòng của mình. Dùng tay phải khẽ xoa nhẹ, và nói:
- Em đến rồi đây.
Tôi lấy một chiếc khăn ra khẽ khàng lau đi lớp bụi đã phủ mờ trên tấm bia có khắc tên anh, rồi nghẹn ngào nói:
- Vậy mà đã hai năm rồi, anh nói xem khi đó nếu em nói ra ngay từ đầu liệu chúng ta có bỏ lỡ nhau không?
Tôi nghẹn ngào hồi tưởng lại cái ngày kinh hoàng hôm ấy, cái ngày tự chính tay tôi bóp nát hạnh phúc của mình, khiến người tôi yêu vĩnh viễn rời xa tôi. Vào hôm ấy, cái khoảnh khắc tôi định nói ra câu từ tiếp theo thì một chiếc xe tải mất thắng đâm về phía chúng tôi, tôi không kịp định thần lại gì cả, chỉ biết khoành khắc đó anh đã ôm tôi và dùng thân mình che cho tôi, khi ấy tôi chỉ kịp nghe anh nói:
- Mặt trời của anh.
Khoảnh khắc ấy mọi thứ tối sầm lại, tôi lạc vào một giấc mơ ngày tôi còn năm hai đại học. Khi đó tôi cùng các bạn của mình làm hoạt động thiện nguyện, chúng tôi sẽ trao tặng những phần quà nhỏ cho những bệnh nhân nan y, sau khi làm việc xong chúng tôi đã tổ chức ca hát để động viên họ. Mà tôi thì chả hứng thú gì với ca hát cả, vì vậy tôi đã lẻn ra khóm hướng dương của bệnh viện và ngồi đó. bỗng tôi nhìn thấy một người con trai gầy gò gương mặt phảng phất nét u buồn. Vì quá buồn mồm nên tôi lân la lại hỏi chuyện:
- Chào bạn, sao bạn lại ngồi đây thế, trong khi đang tổ chức ca hát rất vui đó bạn không hứng thú sao?
Chàng trai quay lại nhìn tôi, vẫn thế vẫn là đôi mắt u sầu đó, yếu ớt đáp:
- Không phải cậu cũng vậy sao. Mà dẫu sao một người sắp chết như tôi, hưởng thêm chút niềm vui thì được gì chứ?
Bình thường tôi sẽ tảng lơ đi mà mặc kệ những người có suy nghĩ tiêu cực như vậy cho nhẹ nợ cho rồi. Nhưng tôi nhìn thấy được trên cổ tay cậu ta đang đeo chiếc đồng hồ có hình ảnh người phụ nữ đang ôm một đứa bé đầy yêu thương, chắc là mẹ cậu ta. Mà đối với tôi ai muốn chết thì cứ chết thôi nhưng trước khi chết đừng gây đau khổ cho người yêu thương mình. Tôi bèn đứng lên nói:
- Người phụ nữ đang ôm đứa bé trong bức ảnh kia chắc hẳn là mẹ cậu. Cậu có thể không màng sống chết nhưng mẹ không thì không đâu. Bà ấy đã cố gắng chiến đấu từng ngày vì cậu, vậy mà cậu lại buông ra lời nói nhẹ tưạ lông hồng vậy sao. Cậu không yêu thương bản thân cậu thì phải yêu thương mẹ cậu chứ, bà ấy sẽ đau khổ ra sao hả? Cậu không nghĩ tới sao?
Người con trai ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn tôi, ấp úng nói:
- Tôi, tôi…
Tôi bèn ngắt lời cậu ta, chống hông nói:
- Tôi cái gì mà tôi chứ, đồ ích kỷ.
Nói đoạn tôi với tay ngắt một bông hướng dương đưa ra trước mặt cậu ta và nói:
- Này tặng cậu, hoa hướng dương ngoài có nghĩa luôn hướng về một người ra còn có nghĩa là mặt trời hi vọng đó. Hi vọng lần tới cậu sẽ tích cực, tôi là An, sinh viên năm hai đại học XYZ, rất vui biết cậu.
Đến đây, tôi bất chợt bật dậy, hô hấp khó khăn nước mắt tôi cứ tuôn rơi không ngừng. Tôi nhớ ra Nguyên rồi, anh chính là chàng trai năm ấy tôi tặng hoa. Tôi chính là người trong lòng mà không nhớ ra anh do anh nói. Bỗng cửa phòng được mở ra, là mẹ tôi, bà thấy tôi đã tỉnh dậy bèn ôm tôi khóc và nói:
- Con tỉnh dậy rồi, mẹ đã tưởng là sẽ mất con mãi mãi, mẹ sợ lắm.
Tôi bàng hoàng nhìn mẹ, nhìn xuống bộ quần áo tôi đang mặc, là đồ của bệnh viện, phải rồi, chúng tôi khi đang cãi nhau thì bị xe đâm. Thế Nguyên đâu rồi, anh không làm sao chứ? Tôi gấp gáp hỏi mẹ:
- Nguyên đâu rồi? Mẹ, mẹ nói con nghe Nguyên đâu rồi?
Mẹ nhìn tôi bối rối, rồi ngập ngừng trong cổ họng không phát ra thành tiếng. Tôi gấp gáp lay mẹ hỏi đi hỏi lại. Bà bèn bảo tôi nằm xuống rồi bà kể:
- Nguyên mất rồi, vụ tại nạn hôm đó vì chắn cho con mà Nguyên đã mất rồi.
Mẹ tôi nói xong khóc nức nở. Còn tôi thì vừa khóc vừa cười như điên dại. Vậy là chính tôi đã tự tay hủy hoại Nguyên, tự tôi làm mất đi tình yêu đời mình. Lẽ ra tôi nên hỏi anh ấy sớm hơn, à không tôi nên nhận ra anh ấy sớm hơn. Tôi nhớ lại cái lần anh hỏi tôi có từng gặp ai không rồi thất vọng, tôi đau lòng nước mắt rơi lã chã. Hẳn anh đau khổ lắm khi tôi không nhận ra anh. Giờ thì hối hận cũng không kịp nữa rồi. Nguyên rời xa tôi thật rồi, như cái cách hôm đó tôi muốn làm nhưng mà đau khổ hơn.
Vậy mà đã qua hai năm kể từ ngày bi kịch đó xảy ra, tôi đứng trước mộ anh không thôi thương tiếc. Nhưng thương tiếc rồi cũng có được ích lợi gì đâu, anh đã ra đi rồi, để lại mình tôi ngày đêm thương nhớ. Giá mà tôi chịu nói ra lòng mình, có lẽ chúng tôi đã viết nên một kết cục khác cho chuyện tình này rồi.
Lạnh giá, u sầu
Mình em đứng
Nhành hướng dương
Đã héo không tươi lại
Người nằm đó
Tôi thẫn thờ
Mấy mùa lá rơi
Người đi rồi
Tôi một mình thương nhớ.
© Bay trên mặt trăng/ Chơi đồ trên mặt trăng - blogradio.vn
Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình
***
Ngày đó khi ngắm nhìn bầu trời qua khung của sổ, tôi chỉ thấy nó đơn giản chỉ là bầu trời thôi, có gì đâu mà cô bạn thân tôi lại bất chấp mở cửa số ra để ngắm bất kể gió mùa Đông lùa vào rất lạnh. Chỉ sau này khi chuyện ngày hôm đó xảy ra tôi mới biết được chỉ có gió mùa Đông mới dễ dàng xoa dịu những vết thương lòng, bởi nó rét buốt khiến ta tê dại mà quên đi thực tại.
Lần đầu tiên tôi gặp Nguyên là khi nhận vị trí mới tại công ty ABC, khi ấy anh là trưởng phòng nơi tôi làm việc. Anh là người vui vẻ, hoạt bát và sôi nổi, khác xa so với tôi một cô gái nóng tính hay cọc cằn. Tôi không thể làm một công việc nào quá lâu, nguyên nhân bị đuổi đều là do chửi sếp, thậm chí cái công việc này của tôi còn là do bố mẹ xin nhờ quan hệ xin cho mới đi làm, nếu không tôi chắc sẽ ở nhà và nằm ì ra trên giường. Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song vậy, không bao giờ giao nhau. Vậy đấy cho tới một hôm vào cái ngày đầu Đông lạnh buốt da dẻ, tôi phải ở lại làm thêm giờ. Tôi đã mải làm việc mà quên mất thời gian, đến khi hoàn thành mới nhận ra đã quá trễ. Tôi vội vàng dọn đồ và ra về, khi mở cánh cửa công ty dưới sảnh ra tôi như chết đứng lại, lạnh quá cái lạnh đầu Đông không ngờ lại lạnh như vậy. Bỗng một anh đến bên và ngỏ ý muốn cho tôi mượn áo khoác của anh. Vì quá ngại ngùng nên tôi đã từ chối mà đánh trống lảng qua chuyện khác:
- Anh sao giờ này vẫn chưa về. Mà không đúng, anh về từ hồi chiều mà, sao lại quay lại đây.
Chà gì đây, lần đầu tiên tôi thấy anh bối rối thiếu tự tin đến như vậy, anh gãi đầu tỏ vẻ ấp úng nói:
- Thật ra anh chưa từng về, vì thấy em ở lại làm thêm giờ nên anh cố tình đứng đây đợi.
Gì đây, tôi mở to mắt bất ngờ, anh như thế mà lại đợi tôi. Có bị điên không vậy, anh như vậy là đang có ý gì? Tôi thắc mắc đáp:
- Em không hiểu lắm, anh sao lại phải đợi em chứ?
Lần nữa tôi lại thấy được nét bối rối trên mặt anh, đúng hơn nó chưa từng biến mất. Anh ngập ngừng nói:
- Là vì anh muốn nói truyện với em. Em có còn nhớ năm hai đại học đã từng gặp ai không?
Tôi nhíu mày suy nghĩ, sao lại hỏi tôi đã từng gặp ai, trên cuộc đời này vô vàn con người làm sao mà nhớ hết, tôi bèn đáp:
- Không, trong trường biết bao nhiêu người, sao anh lại hỏi thế?
Đến lúc này đây tôi đã nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt anh có chút thất vọng, tôi không hiểu tôi đã nói sai gì mà khiến anh thất vọng như vậy. Anh cứ đứng im mà không nhúc nhích, không khí giữa chúng tôi im lặng một cách đáng sợ. Mà cái trời mùa Đông giá rét này cứ đứng im như này mãi mai khéo ốm mất, vì vậy tôi bèn đánh trống lảng:
- Trời lạnh quá, anh ăn tối chưa? Hay chúng ta đi ăn đi.
Tôi run người nói. Đến lúc này anh mới hoàn hồn và ngỏ ý mời tôi đi ăn lẩu cho ấm. Chúng tôi đi bằng xe của anh, ngồi trên xe đúng thật là ấm áp biết bao. Bỗng tôi phát hiện ra trên xe anh có một bông hướng dương đã héo từ bao giờ, nhưng lạ ở chỗ anh ấy vẫn cắm ở đấy nơi gần gạt cần xe, mặc kệ nó đã không còn giá trị về sắc đẹp nữa. Thấy lạ tôi bèn hỏi:
- Bông hoa này không phải đã héo rồi sao, sao anh không vứt đi.
Anh thấy thế, tay cầm vô lăng tay còn lại cầm bông hoa nên và nói:
- Đó là hoa của người trong lòng anh tặng, tiếc rằng cô ấy không nhớ ra anh.
Ái chà chà, chuyện tình yêu sao. Vấn đề này tôi chịu thôi, tôi chả có kinh nghiệm phong phú chút nào đâu. Nên bèn nói qua loa cho qua chủ đề:
- Đáng tiếc nhỉ.
Anh từ lúc nào đã đặt bông hoa về vị trí cũ, mặt không quay về phía tôi nên tôi không rõ rốt cuộc nó biểu cảm ra sao, anh nhàn nhạt nói:
- Ừ thật đáng tiếc.
Sau đó chúng tôi cũng không nói câu nào với nhau nữa, nhưng tôi nhận ra sau lần đi ăn tối với nhau đó, anh có chút gì đó thay đổi hẳn. Anh là một người luôn quan tâm đến mọi người, ân cần và chu đáo. Nhưng ở tôi luôn nhận thấy anh có gì đó đối xử đặc biệt với tôi hơn. Dù là trưởng phòng nhưng anh rất hay pha cà phê cho mọi người, anh cho rằng dù là ai cũng nên bình đẳng. Nhưng mỗi lần anh mang cà phê cho mọi người thì cốc của tôi luôn là một cốc sữa nóng hay là nước hoa quả. Mỗi lần như thế đều khiến tôi vô cùng cảm động vì tôi có chứng đau dạ dày. Mỗi lần phải tăng ca, anh luôn ở lại cùng tôi và rủ tôi ăn tối cùng. Hay nếu tôi có sai xót gì trong công việc anh luôn là người kiên nhẫn chỉ dạy tôi. Dần dà như thế tôi nhận ra hình như tôi thích anh mất rồi. Nhưng tôi chả biết nữa, anh có người trong lòng rồi cơ mà.
Vẫn như bao ngày, nay tôi lại phải tăng ca và như thường lệ anh lại ở cùng tôi và rủ tôi đi ăn tối. Tôi tính hôm nay sẽ lấy hết can đảm tỏ tình với anh, dù sao không nên để lâu, nếu không thành ít nhất cũng sẽ đau một lần rồi thôi. Vì vậy tôi đã rủ anh đi uống rượu, nói rằng hôm nay tôi đặc biệt cao hứng. Nói uống là thế nhưng được hai ly không còn tỉnh táo nữa rồi, tôi nhìn anh mếu máo khóc nói rằng:
- Anh sao lại quan tâm em như vậy, anh làm thế khiến em thích anh đấy.
Vì cơn say rượu nên tôi chả rõ trạng thái anh như nào, ngạc nhiên hay không tôi chả biết. Anh ngồi im nhìn tôi bỗng anh ôm lấy tôi nhẹ nhàng vỗ về rồi bảo:
- Nín đi, anh thương, anh cũng thích em mà, em không thấy sao?
Tôi tròn mắt nhìn anh, anh mỉm cười dịu dàng lấy tay lau nước mắt còn đọng trên khóe mi tôi. Vậy là sau màn mượn rượu tỏ tình tôi đã có một anh bạn trai vô cùng chu đáo và chiều chuộng tôi rồi, bạn bè tôi ai cũng vui mừng và hạnh phúc vì tôi đã tìm được nửa kia vô cùng tuyệt vời sau bao năm ế chỏng chơ. Tôi cứ nghĩ cứ hạnh phúc thế này mãi thật thì tốt, nhưng bình yên luôn đứng trước giông bão. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, tôi đều thấy bông hoa hướng dương khô kia trên xe, điều đó khiến tôi không ngừng suy nghĩ về mối tình đã khiến anh sâu đậm kia là ai? Tôi dần dà bắt đầu tỏ ra khó chịu với anh, dẫu cho anh chiều chuộng tôi ra sao, tôi đều không nói ra lý do tôi khó chịu. Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình, cho đến một hôm tôi ngồi coi được một cảnh phim nam chính đã phũ phàng với nữ phụ ra sao vì anh không quên được nữ chính. Điều đó khiến tôi không ngừng khóc được, tôi bỗng thấy chuyện tình yêu của tôi như một trò cười vậy, mọi thứ là tự tôi đa tình sao. Tôi gọi điện cho anh khóc lóc, nhưng tuyệt nhiên không nói bất cứ câu gì cả mặc kệ anh lo lắng ra sao. Tôi hẹn anh đến nơi lần đầu tiên tụi tôi đi ăn. Anh đồng ý đến đón tôi, tôi nhìn anh trước cửa nhà mà hít một hơi sâu, phải thôi, hôm nay tôi sẽ cho chuyện tình này chấm dứt. Khi tôi bước lên xe anh như thường lệ lấy tay kê lên thành ôto vì sợ tôi sẽ cụng đầu, khi vô xe anh sẽ đưa tôi túi sưởi để tôi ủ ấm tay, bỗng tôi chợt nghĩ tại sao tôi lại phải chia tay, cô ta cũng chỉ là quá khứ mà. Nhưng khi nhìn nhành hoa hướng dương sự chua xót trong lòng tôi lại dâng lên, tôi nhàn nhạt nói:
- Chúng ta chia tay đi.
Anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên, lập tức thắng xe gấp lại khiến người tôi ngã về phía trước đập đầu nhẹ, anh lập tức hỏi han tôi:
- Em có sao không? Nhưng An à, sao em lại muốn chia tay, em nói đi anh lại làm sai gì sao?
Tôi nhìn anh lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ nói:
- Anh không sai nhưng,...
…
Vào ngày…, tháng… mùa Đông, hôm nay tôi đã sửa soạn rất kỹ để đi gặp người trong lòng của tôi. Cái rét mùa Đông đúng thật là ghê gớm, nó khiến tôi không ngừng run rẩy, tôi nhanh chân đi đến trước người trong lòng của mình. Dùng tay phải khẽ xoa nhẹ, và nói:
- Em đến rồi đây.
Tôi lấy một chiếc khăn ra khẽ khàng lau đi lớp bụi đã phủ mờ trên tấm bia có khắc tên anh, rồi nghẹn ngào nói:
- Vậy mà đã hai năm rồi, anh nói xem khi đó nếu em nói ra ngay từ đầu liệu chúng ta có bỏ lỡ nhau không?
Tôi nghẹn ngào hồi tưởng lại cái ngày kinh hoàng hôm ấy, cái ngày tự chính tay tôi bóp nát hạnh phúc của mình, khiến người tôi yêu vĩnh viễn rời xa tôi. Vào hôm ấy, cái khoảnh khắc tôi định nói ra câu từ tiếp theo thì một chiếc xe tải mất thắng đâm về phía chúng tôi, tôi không kịp định thần lại gì cả, chỉ biết khoành khắc đó anh đã ôm tôi và dùng thân mình che cho tôi, khi ấy tôi chỉ kịp nghe anh nói:
- Mặt trời của anh.
Khoảnh khắc ấy mọi thứ tối sầm lại, tôi lạc vào một giấc mơ ngày tôi còn năm hai đại học. Khi đó tôi cùng các bạn của mình làm hoạt động thiện nguyện, chúng tôi sẽ trao tặng những phần quà nhỏ cho những bệnh nhân nan y, sau khi làm việc xong chúng tôi đã tổ chức ca hát để động viên họ. Mà tôi thì chả hứng thú gì với ca hát cả, vì vậy tôi đã lẻn ra khóm hướng dương của bệnh viện và ngồi đó. bỗng tôi nhìn thấy một người con trai gầy gò gương mặt phảng phất nét u buồn. Vì quá buồn mồm nên tôi lân la lại hỏi chuyện:
- Chào bạn, sao bạn lại ngồi đây thế, trong khi đang tổ chức ca hát rất vui đó bạn không hứng thú sao?
Chàng trai quay lại nhìn tôi, vẫn thế vẫn là đôi mắt u sầu đó, yếu ớt đáp:
- Không phải cậu cũng vậy sao. Mà dẫu sao một người sắp chết như tôi, hưởng thêm chút niềm vui thì được gì chứ?
Bình thường tôi sẽ tảng lơ đi mà mặc kệ những người có suy nghĩ tiêu cực như vậy cho nhẹ nợ cho rồi. Nhưng tôi nhìn thấy được trên cổ tay cậu ta đang đeo chiếc đồng hồ có hình ảnh người phụ nữ đang ôm một đứa bé đầy yêu thương, chắc là mẹ cậu ta. Mà đối với tôi ai muốn chết thì cứ chết thôi nhưng trước khi chết đừng gây đau khổ cho người yêu thương mình. Tôi bèn đứng lên nói:
- Người phụ nữ đang ôm đứa bé trong bức ảnh kia chắc hẳn là mẹ cậu. Cậu có thể không màng sống chết nhưng mẹ không thì không đâu. Bà ấy đã cố gắng chiến đấu từng ngày vì cậu, vậy mà cậu lại buông ra lời nói nhẹ tưạ lông hồng vậy sao. Cậu không yêu thương bản thân cậu thì phải yêu thương mẹ cậu chứ, bà ấy sẽ đau khổ ra sao hả? Cậu không nghĩ tới sao?
Người con trai ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn tôi, ấp úng nói:
- Tôi, tôi…
Tôi bèn ngắt lời cậu ta, chống hông nói:
- Tôi cái gì mà tôi chứ, đồ ích kỷ.
Nói đoạn tôi với tay ngắt một bông hướng dương đưa ra trước mặt cậu ta và nói:
- Này tặng cậu, hoa hướng dương ngoài có nghĩa luôn hướng về một người ra còn có nghĩa là mặt trời hi vọng đó. Hi vọng lần tới cậu sẽ tích cực, tôi là An, sinh viên năm hai đại học XYZ, rất vui biết cậu.
Đến đây, tôi bất chợt bật dậy, hô hấp khó khăn nước mắt tôi cứ tuôn rơi không ngừng. Tôi nhớ ra Nguyên rồi, anh chính là chàng trai năm ấy tôi tặng hoa. Tôi chính là người trong lòng mà không nhớ ra anh do anh nói. Bỗng cửa phòng được mở ra, là mẹ tôi, bà thấy tôi đã tỉnh dậy bèn ôm tôi khóc và nói:
- Con tỉnh dậy rồi, mẹ đã tưởng là sẽ mất con mãi mãi, mẹ sợ lắm.
Tôi bàng hoàng nhìn mẹ, nhìn xuống bộ quần áo tôi đang mặc, là đồ của bệnh viện, phải rồi, chúng tôi khi đang cãi nhau thì bị xe đâm. Thế Nguyên đâu rồi, anh không làm sao chứ? Tôi gấp gáp hỏi mẹ:
- Nguyên đâu rồi? Mẹ, mẹ nói con nghe Nguyên đâu rồi?
Mẹ nhìn tôi bối rối, rồi ngập ngừng trong cổ họng không phát ra thành tiếng. Tôi gấp gáp lay mẹ hỏi đi hỏi lại. Bà bèn bảo tôi nằm xuống rồi bà kể:
- Nguyên mất rồi, vụ tại nạn hôm đó vì chắn cho con mà Nguyên đã mất rồi.
Mẹ tôi nói xong khóc nức nở. Còn tôi thì vừa khóc vừa cười như điên dại. Vậy là chính tôi đã tự tay hủy hoại Nguyên, tự tôi làm mất đi tình yêu đời mình. Lẽ ra tôi nên hỏi anh ấy sớm hơn, à không tôi nên nhận ra anh ấy sớm hơn. Tôi nhớ lại cái lần anh hỏi tôi có từng gặp ai không rồi thất vọng, tôi đau lòng nước mắt rơi lã chã. Hẳn anh đau khổ lắm khi tôi không nhận ra anh. Giờ thì hối hận cũng không kịp nữa rồi. Nguyên rời xa tôi thật rồi, như cái cách hôm đó tôi muốn làm nhưng mà đau khổ hơn.
Vậy mà đã qua hai năm kể từ ngày bi kịch đó xảy ra, tôi đứng trước mộ anh không thôi thương tiếc. Nhưng thương tiếc rồi cũng có được ích lợi gì đâu, anh đã ra đi rồi, để lại mình tôi ngày đêm thương nhớ. Giá mà tôi chịu nói ra lòng mình, có lẽ chúng tôi đã viết nên một kết cục khác cho chuyện tình này rồi.
Lạnh giá, u sầu
Mình em đứng
Nhành hướng dương
Đã héo không tươi lại
Người nằm đó
Tôi thẫn thờ
Mấy mùa lá rơi
Người đi rồi
Tôi một mình thương nhớ.
© Bay trên mặt trăng/ Chơi đồ trên mặt trăng - blogradio.vn
Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình
***
Ngày đó khi ngắm nhìn bầu trời qua khung của sổ, tôi chỉ thấy nó đơn giản chỉ là bầu trời thôi, có gì đâu mà cô bạn thân tôi lại bất chấp mở cửa số ra để ngắm bất kể gió mùa Đông lùa vào rất lạnh. Chỉ sau này khi chuyện ngày hôm đó xảy ra tôi mới biết được chỉ có gió mùa Đông mới dễ dàng xoa dịu những vết thương lòng, bởi nó rét buốt khiến ta tê dại mà quên đi thực tại.
Lần đầu tiên tôi gặp Nguyên là khi nhận vị trí mới tại công ty ABC, khi ấy anh là trưởng phòng nơi tôi làm việc. Anh là người vui vẻ, hoạt bát và sôi nổi, khác xa so với tôi một cô gái nóng tính hay cọc cằn. Tôi không thể làm một công việc nào quá lâu, nguyên nhân bị đuổi đều là do chửi sếp, thậm chí cái công việc này của tôi còn là do bố mẹ xin nhờ quan hệ xin cho mới đi làm, nếu không tôi chắc sẽ ở nhà và nằm ì ra trên giường. Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song vậy, không bao giờ giao nhau. Vậy đấy cho tới một hôm vào cái ngày đầu Đông lạnh buốt da dẻ, tôi phải ở lại làm thêm giờ. Tôi đã mải làm việc mà quên mất thời gian, đến khi hoàn thành mới nhận ra đã quá trễ. Tôi vội vàng dọn đồ và ra về, khi mở cánh cửa công ty dưới sảnh ra tôi như chết đứng lại, lạnh quá cái lạnh đầu Đông không ngờ lại lạnh như vậy. Bỗng một anh đến bên và ngỏ ý muốn cho tôi mượn áo khoác của anh. Vì quá ngại ngùng nên tôi đã từ chối mà đánh trống lảng qua chuyện khác:
- Anh sao giờ này vẫn chưa về. Mà không đúng, anh về từ hồi chiều mà, sao lại quay lại đây.
Chà gì đây, lần đầu tiên tôi thấy anh bối rối thiếu tự tin đến như vậy, anh gãi đầu tỏ vẻ ấp úng nói:
- Thật ra anh chưa từng về, vì thấy em ở lại làm thêm giờ nên anh cố tình đứng đây đợi.
Gì đây, tôi mở to mắt bất ngờ, anh như thế mà lại đợi tôi. Có bị điên không vậy, anh như vậy là đang có ý gì? Tôi thắc mắc đáp:
- Em không hiểu lắm, anh sao lại phải đợi em chứ?
Lần nữa tôi lại thấy được nét bối rối trên mặt anh, đúng hơn nó chưa từng biến mất. Anh ngập ngừng nói:
- Là vì anh muốn nói truyện với em. Em có còn nhớ năm hai đại học đã từng gặp ai không?
Tôi nhíu mày suy nghĩ, sao lại hỏi tôi đã từng gặp ai, trên cuộc đời này vô vàn con người làm sao mà nhớ hết, tôi bèn đáp:
- Không, trong trường biết bao nhiêu người, sao anh lại hỏi thế?
Đến lúc này đây tôi đã nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt anh có chút thất vọng, tôi không hiểu tôi đã nói sai gì mà khiến anh thất vọng như vậy. Anh cứ đứng im mà không nhúc nhích, không khí giữa chúng tôi im lặng một cách đáng sợ. Mà cái trời mùa Đông giá rét này cứ đứng im như này mãi mai khéo ốm mất, vì vậy tôi bèn đánh trống lảng:
- Trời lạnh quá, anh ăn tối chưa? Hay chúng ta đi ăn đi.
Tôi run người nói. Đến lúc này anh mới hoàn hồn và ngỏ ý mời tôi đi ăn lẩu cho ấm. Chúng tôi đi bằng xe của anh, ngồi trên xe đúng thật là ấm áp biết bao. Bỗng tôi phát hiện ra trên xe anh có một bông hướng dương đã héo từ bao giờ, nhưng lạ ở chỗ anh ấy vẫn cắm ở đấy nơi gần gạt cần xe, mặc kệ nó đã không còn giá trị về sắc đẹp nữa. Thấy lạ tôi bèn hỏi:
- Bông hoa này không phải đã héo rồi sao, sao anh không vứt đi.
Anh thấy thế, tay cầm vô lăng tay còn lại cầm bông hoa nên và nói:
- Đó là hoa của người trong lòng anh tặng, tiếc rằng cô ấy không nhớ ra anh.
Ái chà chà, chuyện tình yêu sao. Vấn đề này tôi chịu thôi, tôi chả có kinh nghiệm phong phú chút nào đâu. Nên bèn nói qua loa cho qua chủ đề:
- Đáng tiếc nhỉ.
Anh từ lúc nào đã đặt bông hoa về vị trí cũ, mặt không quay về phía tôi nên tôi không rõ rốt cuộc nó biểu cảm ra sao, anh nhàn nhạt nói:
- Ừ thật đáng tiếc.
Sau đó chúng tôi cũng không nói câu nào với nhau nữa, nhưng tôi nhận ra sau lần đi ăn tối với nhau đó, anh có chút gì đó thay đổi hẳn. Anh là một người luôn quan tâm đến mọi người, ân cần và chu đáo. Nhưng ở tôi luôn nhận thấy anh có gì đó đối xử đặc biệt với tôi hơn. Dù là trưởng phòng nhưng anh rất hay pha cà phê cho mọi người, anh cho rằng dù là ai cũng nên bình đẳng. Nhưng mỗi lần anh mang cà phê cho mọi người thì cốc của tôi luôn là một cốc sữa nóng hay là nước hoa quả. Mỗi lần như thế đều khiến tôi vô cùng cảm động vì tôi có chứng đau dạ dày. Mỗi lần phải tăng ca, anh luôn ở lại cùng tôi và rủ tôi ăn tối cùng. Hay nếu tôi có sai xót gì trong công việc anh luôn là người kiên nhẫn chỉ dạy tôi. Dần dà như thế tôi nhận ra hình như tôi thích anh mất rồi. Nhưng tôi chả biết nữa, anh có người trong lòng rồi cơ mà.
Vẫn như bao ngày, nay tôi lại phải tăng ca và như thường lệ anh lại ở cùng tôi và rủ tôi đi ăn tối. Tôi tính hôm nay sẽ lấy hết can đảm tỏ tình với anh, dù sao không nên để lâu, nếu không thành ít nhất cũng sẽ đau một lần rồi thôi. Vì vậy tôi đã rủ anh đi uống rượu, nói rằng hôm nay tôi đặc biệt cao hứng. Nói uống là thế nhưng được hai ly không còn tỉnh táo nữa rồi, tôi nhìn anh mếu máo khóc nói rằng:
- Anh sao lại quan tâm em như vậy, anh làm thế khiến em thích anh đấy.
Vì cơn say rượu nên tôi chả rõ trạng thái anh như nào, ngạc nhiên hay không tôi chả biết. Anh ngồi im nhìn tôi bỗng anh ôm lấy tôi nhẹ nhàng vỗ về rồi bảo:
- Nín đi, anh thương, anh cũng thích em mà, em không thấy sao?
Tôi tròn mắt nhìn anh, anh mỉm cười dịu dàng lấy tay lau nước mắt còn đọng trên khóe mi tôi. Vậy là sau màn mượn rượu tỏ tình tôi đã có một anh bạn trai vô cùng chu đáo và chiều chuộng tôi rồi, bạn bè tôi ai cũng vui mừng và hạnh phúc vì tôi đã tìm được nửa kia vô cùng tuyệt vời sau bao năm ế chỏng chơ. Tôi cứ nghĩ cứ hạnh phúc thế này mãi thật thì tốt, nhưng bình yên luôn đứng trước giông bão. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, tôi đều thấy bông hoa hướng dương khô kia trên xe, điều đó khiến tôi không ngừng suy nghĩ về mối tình đã khiến anh sâu đậm kia là ai? Tôi dần dà bắt đầu tỏ ra khó chịu với anh, dẫu cho anh chiều chuộng tôi ra sao, tôi đều không nói ra lý do tôi khó chịu. Tôi sợ lắm, nếu tôi lại hỏi về bông hoa hướng dương kia, liệu có khi nào anh sẽ nói anh bấy lâu nay bên tôi là tìm cảm giác thay thế, anh chưa quên được cô gái kia. Tôi cứ thế mà ôm mối tơ vò trong lòng một mình, cho đến một hôm tôi ngồi coi được một cảnh phim nam chính đã phũ phàng với nữ phụ ra sao vì anh không quên được nữ chính. Điều đó khiến tôi không ngừng khóc được, tôi bỗng thấy chuyện tình yêu của tôi như một trò cười vậy, mọi thứ là tự tôi đa tình sao. Tôi gọi điện cho anh khóc lóc, nhưng tuyệt nhiên không nói bất cứ câu gì cả mặc kệ anh lo lắng ra sao. Tôi hẹn anh đến nơi lần đầu tiên tụi tôi đi ăn. Anh đồng ý đến đón tôi, tôi nhìn anh trước cửa nhà mà hít một hơi sâu, phải thôi, hôm nay tôi sẽ cho chuyện tình này chấm dứt. Khi tôi bước lên xe anh như thường lệ lấy tay kê lên thành ôto vì sợ tôi sẽ cụng đầu, khi vô xe anh sẽ đưa tôi túi sưởi để tôi ủ ấm tay, bỗng tôi chợt nghĩ tại sao tôi lại phải chia tay, cô ta cũng chỉ là quá khứ mà. Nhưng khi nhìn nhành hoa hướng dương sự chua xót trong lòng tôi lại dâng lên, tôi nhàn nhạt nói:
- Chúng ta chia tay đi.
Anh nhìn tôi đầy ngạc nhiên, lập tức thắng xe gấp lại khiến người tôi ngã về phía trước đập đầu nhẹ, anh lập tức hỏi han tôi:
- Em có sao không? Nhưng An à, sao em lại muốn chia tay, em nói đi anh lại làm sai gì sao?
Tôi nhìn anh lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ nói:
- Anh không sai nhưng,...
…
Vào ngày…, tháng… mùa Đông, hôm nay tôi đã sửa soạn rất kỹ để đi gặp người trong lòng của tôi. Cái rét mùa Đông đúng thật là ghê gớm, nó khiến tôi không ngừng run rẩy, tôi nhanh chân đi đến trước người trong lòng của mình. Dùng tay phải khẽ xoa nhẹ, và nói:
- Em đến rồi đây.
Tôi lấy một chiếc khăn ra khẽ khàng lau đi lớp bụi đã phủ mờ trên tấm bia có khắc tên anh, rồi nghẹn ngào nói:
- Vậy mà đã hai năm rồi, anh nói xem khi đó nếu em nói ra ngay từ đầu liệu chúng ta có bỏ lỡ nhau không?
Tôi nghẹn ngào hồi tưởng lại cái ngày kinh hoàng hôm ấy, cái ngày tự chính tay tôi bóp nát hạnh phúc của mình, khiến người tôi yêu vĩnh viễn rời xa tôi. Vào hôm ấy, cái khoảnh khắc tôi định nói ra câu từ tiếp theo thì một chiếc xe tải mất thắng đâm về phía chúng tôi, tôi không kịp định thần lại gì cả, chỉ biết khoành khắc đó anh đã ôm tôi và dùng thân mình che cho tôi, khi ấy tôi chỉ kịp nghe anh nói:
- Mặt trời của anh.
Khoảnh khắc ấy mọi thứ tối sầm lại, tôi lạc vào một giấc mơ ngày tôi còn năm hai đại học. Khi đó tôi cùng các bạn của mình làm hoạt động thiện nguyện, chúng tôi sẽ trao tặng những phần quà nhỏ cho những bệnh nhân nan y, sau khi làm việc xong chúng tôi đã tổ chức ca hát để động viên họ. Mà tôi thì chả hứng thú gì với ca hát cả, vì vậy tôi đã lẻn ra khóm hướng dương của bệnh viện và ngồi đó. bỗng tôi nhìn thấy một người con trai gầy gò gương mặt phảng phất nét u buồn. Vì quá buồn mồm nên tôi lân la lại hỏi chuyện:
- Chào bạn, sao bạn lại ngồi đây thế, trong khi đang tổ chức ca hát rất vui đó bạn không hứng thú sao?
Chàng trai quay lại nhìn tôi, vẫn thế vẫn là đôi mắt u sầu đó, yếu ớt đáp:
- Không phải cậu cũng vậy sao. Mà dẫu sao một người sắp chết như tôi, hưởng thêm chút niềm vui thì được gì chứ?
Bình thường tôi sẽ tảng lơ đi mà mặc kệ những người có suy nghĩ tiêu cực như vậy cho nhẹ nợ cho rồi. Nhưng tôi nhìn thấy được trên cổ tay cậu ta đang đeo chiếc đồng hồ có hình ảnh người phụ nữ đang ôm một đứa bé đầy yêu thương, chắc là mẹ cậu ta. Mà đối với tôi ai muốn chết thì cứ chết thôi nhưng trước khi chết đừng gây đau khổ cho người yêu thương mình. Tôi bèn đứng lên nói:
- Người phụ nữ đang ôm đứa bé trong bức ảnh kia chắc hẳn là mẹ cậu. Cậu có thể không màng sống chết nhưng mẹ không thì không đâu. Bà ấy đã cố gắng chiến đấu từng ngày vì cậu, vậy mà cậu lại buông ra lời nói nhẹ tưạ lông hồng vậy sao. Cậu không yêu thương bản thân cậu thì phải yêu thương mẹ cậu chứ, bà ấy sẽ đau khổ ra sao hả? Cậu không nghĩ tới sao?
Người con trai ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn tôi, ấp úng nói:
- Tôi, tôi…
Tôi bèn ngắt lời cậu ta, chống hông nói:
- Tôi cái gì mà tôi chứ, đồ ích kỷ.
Nói đoạn tôi với tay ngắt một bông hướng dương đưa ra trước mặt cậu ta và nói:
- Này tặng cậu, hoa hướng dương ngoài có nghĩa luôn hướng về một người ra còn có nghĩa là mặt trời hi vọng đó. Hi vọng lần tới cậu sẽ tích cực, tôi là An, sinh viên năm hai đại học XYZ, rất vui biết cậu.
Đến đây, tôi bất chợt bật dậy, hô hấp khó khăn nước mắt tôi cứ tuôn rơi không ngừng. Tôi nhớ ra Nguyên rồi, anh chính là chàng trai năm ấy tôi tặng hoa. Tôi chính là người trong lòng mà không nhớ ra anh do anh nói. Bỗng cửa phòng được mở ra, là mẹ tôi, bà thấy tôi đã tỉnh dậy bèn ôm tôi khóc và nói:
- Con tỉnh dậy rồi, mẹ đã tưởng là sẽ mất con mãi mãi, mẹ sợ lắm.
Tôi bàng hoàng nhìn mẹ, nhìn xuống bộ quần áo tôi đang mặc, là đồ của bệnh viện, phải rồi, chúng tôi khi đang cãi nhau thì bị xe đâm. Thế Nguyên đâu rồi, anh không làm sao chứ? Tôi gấp gáp hỏi mẹ:
- Nguyên đâu rồi? Mẹ, mẹ nói con nghe Nguyên đâu rồi?
Mẹ nhìn tôi bối rối, rồi ngập ngừng trong cổ họng không phát ra thành tiếng. Tôi gấp gáp lay mẹ hỏi đi hỏi lại. Bà bèn bảo tôi nằm xuống rồi bà kể:
- Nguyên mất rồi, vụ tại nạn hôm đó vì chắn cho con mà Nguyên đã mất rồi.
Mẹ tôi nói xong khóc nức nở. Còn tôi thì vừa khóc vừa cười như điên dại. Vậy là chính tôi đã tự tay hủy hoại Nguyên, tự tôi làm mất đi tình yêu đời mình. Lẽ ra tôi nên hỏi anh ấy sớm hơn, à không tôi nên nhận ra anh ấy sớm hơn. Tôi nhớ lại cái lần anh hỏi tôi có từng gặp ai không rồi thất vọng, tôi đau lòng nước mắt rơi lã chã. Hẳn anh đau khổ lắm khi tôi không nhận ra anh. Giờ thì hối hận cũng không kịp nữa rồi. Nguyên rời xa tôi thật rồi, như cái cách hôm đó tôi muốn làm nhưng mà đau khổ hơn.
Vậy mà đã qua hai năm kể từ ngày bi kịch đó xảy ra, tôi đứng trước mộ anh không thôi thương tiếc. Nhưng thương tiếc rồi cũng có được ích lợi gì đâu, anh đã ra đi rồi, để lại mình tôi ngày đêm thương nhớ. Giá mà tôi chịu nói ra lòng mình, có lẽ chúng tôi đã viết nên một kết cục khác cho chuyện tình này rồi.
Lạnh giá, u sầu
Mình em đứng
Nhành hướng dương
Đã héo không tươi lại
Người nằm đó
Tôi thẫn thờ
Mấy mùa lá rơi
Người đi rồi
Tôi một mình thương nhớ.
Tác giả: Bay trên mặt trăng/ Chơi đồ trên mặt trăng - blogradio.vn