Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Thời gian dẫu có nghiệt ngã nhưng lại như vị thuốc chữa lành. Nỗi đau ấy sẽ vẫn ở đó nhưng nó sẽ trở thành vết sẹo. Chúng ta thì vẫn sẽ tiếp tục tiến bước, trở nên hoàn thiện hơn, sống tốt hơn. Những người có người thân yêu ra đi họ vẫn sẽ đau, vẫn sẽ buồn, vẫn sẽ khóc, vẫn sẽ nhớ nhung nhưng trên tất cả họ sẽ là những người mạnh mẽ hơn ai hết. Họ tiếp tục đạp trên nỗi đau gồ ghề ấy, san bằng nó, nén nó xuống để mạnh mẽ tiến về tương lai.
***
Chia ly - hai tiếng ấy cho đến bây giờ mỗi lần thốt lên, tôi vẫn cảm thấy nghẹn ngào. Chia ly đâu ai muốn nhưng nó đã trở thành một phần tất yếu của cuộc sống.
Ngày trước khi còn thơ bé, vô tình chứng kiến những người họ hàng ra đi mãi mãi, tôi buồn lắm nhưng đó chỉ là nỗi buồn non nớt của một cô bé ngây dại. Còn người thân của họ thì sao? Tôi nhìn những khuôn mặt giàn giụa nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, đôi môi tím tái, cơ thể cứ quằn quại vì nỗi đau giằng xé. Tôi lại khóc, tôi hòa vào dòng người đang gào khóc trong một không khí u tối ấy mà khóc nấc lên như thể khóc thay cho họ vậy. Lúc đó tôi thầm nghĩ “Sau này họ phải làm sao để sống tiếp được đây”? Ngày tháng cứ thế trôi đi một cách vô tình, tôi vẫn thấy họ xô bồ vào cuộc sống thường ngày, gương mặt vẫn ánh lên nỗi buồn nhưng tôi thắc mắc sao họ vẫn có thể tiếp tục cuộc sống ấy?
Cho đến khi, tôi là người trải qua. Chắc chắn rằng sẽ có muôn vàn trường hợp với những nỗi đau mất người thân một cách khác nhau. Nhưng tôi đã trải qua. Khi ấy tôi còn là một cô bé cấp ba, hăng say học tập, gia đình tuy có sóng gió lớn nhỏ nhưng chưa bao giờ đến tay tôi gánh vác.
Cuộc sống lẽ ra cứ thế mà trôi qua cho đến khi gia đình tôi đến nhận tin dữ “Ba tôi bị ung thư”. Tin dữ ấy giáng xuống gia đình nhỏ của chúng tôi tựa như sét đánh giữa trời quang. Nỗi đau dai dẳng ấy cùng với những sự cố gắng chạy chữa và chăm sóc kéo dài chưa đầy 3 tháng thì ba tôi mất. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy, trước kỳ thi THPTQG của tôi chỉ còn 10 ngày nữa là diễn ra. Ba tôi đã trút hơi thở cuối cùng vào buổi đêm hè. Trái tim tôi như có ai đó bóp nát sắp vỡ vụn ra mất rồi, đôi bàn tay tôi run rẩy ôm lấy thân hình đã lạnh giá ấy.
Tôi không biết tại sao mình có thể trải qua được đêm hôm đó. Dường như lúc đó tôi không còn cảm giác gì với vạn vật xung quanh, nước mắt chảy mờ cả mắt nhưng tôi không mệt, tôi đau. Ngoảnh sang nhìn mẹ và đứa em nhỏ dại. Tôi lại càng khóc to hơn.
Thời gian cứ thế lướt qua một cách vô tình. Thấm thoát đã nửa năm trôi qua. Nhưng tôi vẫn có ngỡ đó như ngày hôm qua thôi. Giờ tôi đã hiểu sao những người họ hàng kia có thể tiếp tục sống sau khi người thân yêu của họ ra đi.
Vì bản thân, họ phải tiếp tục sống vì họ biết cuộc đời vẫn sẽ tiếp tục trôi, thời gian sẽ tiếp tục đi qua mà không đứng đợi ai cả. Họ phải sống vì chính bản thân mình, vì cuộc đời mình vẫn còn nhiều điều tươi đẹp hơn đang chờ đợi.
Vì trách nhiệm, họ phải sống tiếp vì mình và cả những người xung quanh nữa, họ cần phải mạnh mẽ để đương đầu với nỗi đau ấy, để tiếp tục gánh vác trách nhiệm cho cả người đã mất.
Vì tình yêu, họ phải tiếp tục sống cho trọn vẹn một kiếp người, sống với sự yêu thương dành cho người đã khuất. Họ phải sống cho cả phần của người ấy.
Vì nhớ nhung, họ phải sống với nỗi nhớ dai dẳng theo suốt một kiếp người, luôn tự nhủ bản thân rằng người ấy vẫn luôn ở bên cạnh chỉ là không nhìn thấy nhau, không thể chạm vào nhau như trước nữa. Nếu ai đó hỏi tôi “Con nhớ bố không?”, tôi sẽ chẳng ngần ngại trả lời ngay “Có, lúc nào con cũng nhớ, ngày nào con cũng nhớ, từng giây từng phút con đều nhớ cả, con nhớ bố lắm”. Chỉ là tôi không thể hiện ra ngoài rõ ràng vì nó sẽ khiến mẹ và em tôi thêm buồn.
Vì nỗi buồn, họ tiếp tục sống với nỗi buồn kéo dài cả cuộc đời, sống với những hoài niệm xưa cũ. Đó cũng chính là động lực khiến họ mỉm cười tiến bước tiếp về phía trước.
Vì lời hứa, trước khi người thân của họ mất đi, sẽ có những người may mắn nói được lời hứa sống tiếp với mong muốn của người đó, sẽ có những người chưa có cơ hội ấy nhưng vẫn phải tiếp tục sống cùng lời hứa với linh hồn người đã khuất sẽ sống tốt. Họ cứ thế tiếp tục sống tốt hơn.
Suy cho cùng thời gian dẫu có nghiệt ngã nhưng lại như vị thuốc chữa lành. Nỗi đau ấy sẽ vẫn ở đó nhưng nó sẽ trở thành vết sẹo. Chúng ta thì vẫn sẽ tiếp tục tiến bước, trở nên hoàn thiện hơn, sống tốt hơn. Những người có người thân yêu ra đi họ vẫn sẽ đau, vẫn sẽ buồn, vẫn sẽ khóc, vẫn sẽ nhớ nhung nhưng trên tất cả họ sẽ là những người mạnh mẽ hơn ai hết. Họ tiếp tục đạp trên nỗi đau gồ ghề ấy, san bằng nó, nén nó xuống để mạnh mẽ tiến về tương lai.
Thân ái gửi tới tôi, bạn, những ai đã đang gánh chịu nỗi đau ấy lời sẻ chia an ủi dịu dàng nhất. Bạn là người mạnh mẽ nhất.
Tác giả: Thành Hiền - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn